Chương 34: Ngươi nói nó cứng rắn?
Tần Thọ xem thường nói:
-Ác ý? Hắn có thể thế nào? Dù sao chúng ta cũng là người được Thiên Đình mời đi tham gia thịnh hội đấy, nếu như có chuyện bất trắc để Thiên Đình trách tội xuống thì Đại La Kim Tiên cũng chết chắc.
Hằng Nga hé miệng cười nói:
-Em đó… đi, không nói cái này nữa, đi nhanh lên đi.
Tần Thọ gật gật đầu...
Kết quả hai người mới đi chưa được mấy bước...
-Xin chào vị tiên tử này, tại hạ là Vân Không Sơn, Vân Không chân nhân, không biết có thể may mắn biết đạo hào của tiên tử hay không? - Một tên Tiểu Hắc Hắc đẹp trai mặc áo bào màu xanh ngồi trên một con ngỗng trắng, phong độ nhẹ nhàng nhích lại gần tiến đến bay ngang hàng với Hằng Nga.
Tần Thọ nghe xong, đôi tai lập tức dựng lên cảnh giác, trong lòng chua xót nói: "Nhìn cái loại đắc ý trang điểm lộng lẫy này xem, đại lão nhà người ta cưỡi con hạc, ngươi lại đi cưỡi ngỗng. Sao không cưỡi con gà mái luôn đi…"
Mặc kệ Tần Thọ nói thế nào, trong lòng của hắn phải thừa nhận, đúng là người ta rất đẹp trai... Hơn nữa dù người ta mưu đồ làm loạn cái gì, chung quy cũng là đường đường chính chính tới, Tần Thọ không tiện lập tức đuổi người ta đi.
-Thì ra là Vân Không chân nhân, tiểu tiên Hằng Nga hữu lễ. - Hằng Nga mỉm cười đáp lễ, trong nhất cử nhất động lễ phép có thừa, nhưng lại cự người ở ngoài ngàn dặm, duy trì một loại khoảng cách vi diệu, để người không hiểu lầm, cũng sẽ không cảm thấy bị Hằng Nga lạnh nhạt.
Tần Thọ âm thầm cảm thán, ở phương diện đối nhân xử thế này, Hằng Nga mạnh hơn hắn rất nhiều!
Vân Không chân nhân không ngờ Hằng Nga thật sự xưng tên, lập tức vui mừng không thôi, đang muốn nói gì đó thì nghe con thỏ trong ngực Hằng Nga đột nhiên mở miệng.
-Vân Không Sơn Vân Không chân nhân à, cua gái mà không mang quà sao?
Vân Không chân nhân sững sờ, hắn tu tiên nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp được cái thứ không biết xấu hổ đến như vậy! Mới gặp mặt đã đòi lễ vật, da mặt đâu?
Tần Thọ thấy Vân Không chân nhân ngẩn người, hừ hừ nói:
-Có thấy Xích Cước đại tiên vừa mới rời đi không? Hắn đến bắt chuyện, liền đưa một món lễ vật cho ta. Đừng nói với ta là ngươi còn trâu bò hơn cả Xích Cước đại tiên đấy nhé, gặp mặt không tặng lễ.
Tần Thọ thấy đuổi là đuổi không đi rồi, không thể để cô em kia nhà mình nói chuyện không công với hắn được , nhất định phải bắt hắn trả giá đắt.
Vân Không chân nhân nghe xong giật nảy mình!
Địa vị của Xích Cước đại tiên cao hơn nhiều so với Tần Thọ nghĩ!
Tại Thiên Đình, một tầng chính là khoảng cách giữa trời và đất, còn Kim Tiên và Đại La Kim Tiên lại cách nhau tới chín tầng trời!
Mà Vân Không chân nhân chẳng qua cũng chỉ là một gã Nhân Tiên, Nhân Tiên đối mặt với Đại La Kim Tiên… đến bắp chân hắn cũng đang run rẩy...
Đừng nói so được với Xích Cước đại tiên, ngay cả nói một câu Xích Cước đại tiên không được hắn cũng không dám.
Thế là, Vân Không chân nhân vội vàng nói:
-Đừng có nói bậy, Xích Cước đại tiên chính là sao trên trời, tiểu tiên nào dám so sánh với ngài. Đã ngài ấy cũng tặng quà thì tất nhiên tiểu tiên sẽ không keo kiệt...
Sau đó Vân Không chân nhân móc ra một khối bích ngọc phỉ thúy, đưa cho Hằng Nga nói:
-Tiên tử, đây là Bích Hải Thạch ở Bắc Hải, xin hãy nhận lấy.
Tần Thọ da mặt dày chứ Hằng Nga cũng không muốn mất mặt như vậy, vội vàng xua tay đáp:
-Chân nhân nói đùa, tiểu tiên nào có tài đức gì để chân nhân tặng lễ.
Thật ra là Vân Không chân nhân đang tiếc đứt ruột ra đây, vừa nghe nói như thế, thật có ý muốn thu hồi lại, kết quả trên tay đã không còn cục đá nữa rồi!
Vân Không chân nhân cúi đầu xem xét, đã thấy con thỏ kia cầm cục đá trên tay, thầm nói:
-Cái thứ đồ chơi này rất đáng tiền hả?
Vân Không chân nhân nghe xong, lập tức khó chịu, đây là xem thường hắn sao?
Thế là, Vân Không chân nhân hơi ngửa đầu nói:
-Buồn cười, đây chính là trân phẩm qua trăm vạn năm cọ rửa dưới đáy biển Bắc Hải ép ra, cứng rắn vô cùng, chính là nguyên liệu để luyện chế pháp bảo trân phẩm vô thượng...
Lời còn chưa nói xong đã nghe răng rắc một tiếng!
Vân Không chân nhân cúi đầu nhìn lại theo bản năng, chỉ thấy trong tay con thỏ kia cầm một cục đá, miệng rắc rắc nhai nuốt lấy cái gì.
Nhìn lại thì thấy viên đá trên tay hắn đã bị ngoạm mất một góc...
Vân Không chân nhân lập tức trợn tròn mắt, sau đó xoa xoa mắt nhìn kỹ một chút, cục đá đích thật là thiếu một mảng.
Tiếp đó hắn thấy con thỏ kia mở miệng rộng ra, răng rắc, gặm miếng tiếp theo trên viên đá, sau đó nhai cót ca cót két đồng thời cảm thán:
-Vị hải sản, đúng thật sự là hàng trong biển.
Nhất cử nhất động kia giống như một người đứng ở đó gặm bánh bao...
Một khắc trước hắn còn ba hoa Bích Hải Thạch cứng rắn lắm này nọ nọ kia, một khắc sau đã bị người ta gặm như gặm bánh bao...
Vân Không chân nhân chỉ cảm thấy mặt mo nóng rát...
Càng muốn chết là, kia con thỏ ngẩng đầu, mặt ngu ngơ mà hỏi:
-Chân nhân, ngươi vừa mới nói tới cái gì cứng rắn vô cùng, cái gì mà trân phẩm các thứ…?
Vân Không chân nhân nhìn con thỏ có vẻ ngây ngô thuần chân, nhưng hắn biết tên cháu trai này cố ý! Cố ý giả bộ không nghe rồi hỏi lại! Đáng chết! Tiện nhân!!!
Có điều Vân Không chân nhân cũng thấy rõ, mặc dù cái con thỏ này rất khốn nạn, nhưng răng lợi ghê gớm như vậy cũng thực sự dọa người...
Mặt mo của Vân Không chân nhân đỏ rực, lúng túng vội ho một tiếng nói:
-Không có gì, ai nha, mau nhìn kìa, nhiều tiên nhân quá!
Vân Không chân nhân tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác, chỉ vào đám tiên nhân bốn phía kêu lên.
Hai mắt Tần Thọ trợn trắng một cái, cái năng lực nói sang chuyện khác này quá kém...
Hằng Nga thì lại thông cảm cho người ta, cũng lảng sang chuyện khác theo, mỉm cười nói:
-Đúng vậy, thật nhiều tiên nhân.
Vân Không chân nhân lại nói tiếp:
-Đây là lần đầu tiên tiên tử tới tham gia thịnh hội lễ Tết Trung Nguyên đúng không?
Hằng Nga thật thà trả lời:
-Nhãn lực của chân nhân thật tốt, đúng là lần đầu tiên tiểu tiên tới, rất lạ lẫm với nơi này.
Vân Không chân nhân ha ha cười nói:
-Tiểu tiên bất tài, chỉ là đã tới nơi này mấy lần, vừa vặn có thể chỉ đường cho tiên tử.
Nói xong, Vân Không chân nhân muốn ghé sát vào tới. Thấy thế Tần Thọ liền nghiêm mặt, tiểu tử, ngươi còn muốn đi tới chiếm tiện nghi sao?
Thế là Tần Thọ nói:
-Quy củ nhà chúng ta là một món lễ vật tới gần một mét, trong phạm vi mười thước, tất cả sinh vật giống đực không được đi vào. Đúng, lễ vật cũng là có điều kiện, phải là lễ vật ta không cắn nổi mới được.
Vân Không chân nhân nghe xong, lập tức khẽ run rẩy, Bích Hải Thạch đã là thứ cứng rắn nhất trên người hắn. Muốn cứng hơn nữa thì phải là thành phẩm. Hắn nhưng không nỡ...
Thế là Vân Không chân nhân cũng không tới gần nữa, trên mặt viết đầy xấu hổ.
Hằng Nga thấy thế, cũng suýt chút nữa bật cười, thế nhưng vẫn nói tránh đi:
-Chân nhân, vị tiên nhân kia thật phô trương.
Vân Không chân nhân tập trung nhìn qua, cười nói:
-Đây không phải là tiên nhân lợi hại gì, chỉ là pháp bảo tương đối đẹp mà thôi. Đó là Đông Hải chân nhân, hắn thích những thứ hoa lệ. Trên thực tế, đại đa số thần tiên có bản lĩnh sẽ không rêu rao như thế. Thậm chí một số cường giả chân chính còn sẽ không đi đến Nam Thiên Môn, bởi vì vốn dĩ bọn họ cư ngụ ở bên trong. Thời gian này tới đây, đại đa số đều là một số tiên nhân bình thường tới tham gia náo nhiệt mà thôi. Vì thế rất ít khi gặp được Đại La Kim Tiên như Xích Cước đại tiên.
-Đương nhiên, không phải nói tán tiên không có cao thủ, trong số tán tiên cũng có cường giả.
-Ví dụ như Trấn Nguyên đại tiên là sư tổ ở Địa Tiên, Khương Tử Nha nổi danh trong một trận chiến phong thần, thọ tinh Nam Cực Tiên Ông, Tiểu Trương thái tử và ngũ đại Thần Long, lão mẫu của Lê Sơn, Nam Cực Trường Sinh Đại Đế, con trai thứ chín của Nguyên Thủy Thiên Vương, Thần Tiêu bát đế... Những tán tiên này đều có đạo thống của chính mình ở dưới hạ giới, thành tiên làm tổ một phương, lại vô cùng tiêu dao tự tại. Thế nhưng, bọn họ đều là nhân vật thần nhân, tới lui nhanh như điện, cho dù có đi qua bên cạnh chúng ta, chúng ta cũng không nhìn thấy.