Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 49: Đừng uống rượu (thượng)

Chương 49: Đừng uống rượu (thượng)

Về chuyện này, Tần Thọ tin tưởng không chút nghi ngờ. Cho nên tuy những tháng ngày sau này của hắn trôi qua không ra thế nào, chỉ cần mỗi ngày đều tiến bộ là hắn có thể nhìn thoáng được, sống vui vẻ hạnh phúc.

Đặc biệt Tần Thọ còn phát hiện phân hội này cũng không phải một khối bền chắc như thép, mà là chia thành hai phe.

Một bên là đại hắc cẩu Hạo Thiên Khuyển dẫn đầu, ngồi ở núi phía bên trái. Một bên khác thì là Thanh Sư ngồi ở kia, đại mã kim đao, đôi mắt vô cùng hung hãn, ngồi ở phía dưới là một đám yêu quái hình thù kỳ dị, cũng không biết đó là sủng vật, hay là thú cưỡi, dù sao nhìn cái đã biết không phải kẻ lương thiện.

Đám yêu quái này từng con từng con đều nhìn nhau giống như con sói đói, giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể làm điều gì đó.

Dường như Tiên quan vẫn còn canh cánh trong lòng về những lời Tần Thọ nói lúc nãy nên lại hỏi:

-Con thỏ, ngươi nói ship đồ ăn ngoài là cái gì?

Tần Thọ nhếch miệng cười nói:

-Không có gì, ta đã ký nhận rồi, đồ lần này rất tươi mới.

Tần Thọ liếc đôi mắt gian xảo của mình qua đám yêu quái kia, cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Tiên quan nghe mơ hồ, có điều hắn cũng không có nhiều thời gian dư thừa để nói nhảm với Tần Thọ, hắn nói vài lời xã giao rồi cáo từ.

Tiên quan vừa đi, rõ ràng Tần Thọ nhìn thấy ánh mắt của bên bên đám yêu quái như từng cái đen pha, tất cả đều tập trung trên người hắn.

Tần Thọ cũng không yếu ớt, biết bọn người này mỗi người đều là một vẻ dũng mãnh, nhưng ở đây sẽ không ai dám cầm vũ khí nướng thịt thỏ để ăn, ngược lại nếu có cơ hội, hắn cũng không ngại ăn một bữa muôn loài. Vì vậy Tần Thọ tùy tiện kéo tai thỏ, hỏi:

-Đều nhìn ta như vậy làm gì?

-Thỏ con, sao ngươi không ngồi xuống? - Thanh Sư cười hê hê hỏi.

Trong lòng Tần Thọ tự nhủ, cái này nếu ngồi xuống thì chẳng khác nào chọn về một phe, kéo bè kéo cánh… Nếu như là cùng phe với kẻ mạnh còn được, còn nếu cùng phe với kẻ yếu thì đa phần là vừa ra khỏi Nam Thiên Môn thì sẽ bị làm thành thịt thỏ kho tàu.

Tần Thọ có chút xoắn xuýt…

-Thỏ con, còn không ngồi xuống? Không phải là muốn đứng để biểu diễn tiết mục cho mọi người vui vẻ đó chứ? - Một con Bạch Mã Tinh bên dưới Thanh Sư, ha ha cười nói.

Tần Thọ còn chưa lên tiếng, bên của Thanh Sư đã ồn ào.

-Đúng đấy, con thỏ con, nào, hát một bài nghe đi.

-Thỏ con, múa một điệu, cho các huynh đệ cùng vui vẻ đi!

-Thỏ con, ngươi mập thật đó.



Một đám yêu quái hô loạn hết lên, đặc biệt là Bạch Mã Tinh ở đầu bên kia, là người hét lớn nhất.

Ngược lại là bên của Hạo Thiên Khuyển, không ai lên tiếng, từng tên từng tên ngồi ở kia tủm tỉm cười, giống như là đang xem kịch.

Tần Thọ càng nghe mặt càng đen, hắn đến là vì để cho Hằng Nga tăng thêm lòng can đảm, thuận tiện cổ vũ nàng, hắn đã trêu ai chọc ai chứ? Vậy mà kẻ nào cũng muốn hắn xấu mặt?

Cứng đối cứng với đám hàng này? Tần Thọ chỉ tiện chứ không phải là đần. Bản thân mình có mấy cân mấy lượng, nói thật, hắn cũng không rõ. Bởi vậy, hắn càng không muốn tùy tiện kết thù với người khác. Nhưng cứ như vậy mà bị mấy tên cháu trai ở đây bắt lên đài khiêu vũ, ca hát thì cũng quá mất mặt rồi… Nếu chuyện này mà truyền đến tai Hằng Nga Ngô Cương thì chắc chắn hắn sẽ bị cười chết.

Tai to giật giật, mắt Tần Thọ đột nhiên lóe lên, khóe miệng hơi nhếch, có chủ ý rồi.

-Con Thỏ, có phải là ngươi không cho Thanh Sư đại ca của chúng ta mặt mũi không? Bảo ngươi hát ngươi cũng không hát? Có phải là quá khinh người rồi không?

- Bạch Mã Tinh hét lên.

-Đúng vậy, đúng vậy, con Thỏ, ngươi quá không nể mặt mũi của đại ca rồi! Có tin là ra khỏi Nam Thiên Môn, ta nấu ngươi ăn thịt không? - Một con khỉ kêu lên.

Hai tay của Tần Thọ ôm quyền, hành lễ với Thanh Sư và Hạo Thiên Khuyển cùng với một đám yêu quái nói:

-Các vị đại ca, không phải là ta không nể mặt mọi người, mà là bài hát ta biết hát quá ít, từ nhỏ đến giờ chỉ biết hát một bài, cũng không biết là có nên hát hay không.

-Hát nghe thử đi. - Thanh Sư cũng hào hứng, cười ha ha nói.

Thanh Sư vừa mới mở miệng, Bạch Mã Tinh liền lập tức kêu lên:

-Thanh Sư đại ca cũng nói rồi, ngươi còn không mau hát.

Lúc này, Hạo Thiên Khuyển cười hắc hắc nói:

-Các vị, con thỏ nhỏ này cũng không phải là thú nuôi trong nhà các ngươi mà lại tay không hát cho người khác nghe, chậc chậc… Chẳng lẽ Phật môn đã nghèo đến mức này rồi sao?

Lời này vừa nói ra, đám yêu quái bên Thanh Sư nhíu mày, có điều cũng không ai dám xen vào, toàn bộ đều nhìn về Thanh Sư.

Thanh Sư ha ha cười nói:

-Đương nhiên là không thể hát không, chỉ cần con thỏ nhỏ này có thể hát ra khiến bản vương cười một tiếng, bảo bối này sẽ thuộc về nó!

Trong lúc nói chuyện, Thanh Sư liền cầm ra một khối bảo ấn, đặt ở trên mặt bàn.

-Thanh Sơn Ấn? - Hạo Thiên Khuyển kinh ngạc nói:

-Thanh Sơn Ấn này của ngươi là dùng mười tòa linh khí, mười phần sơn phong cô đọng mà thành, mặc dù uy lực của nó không tính là lớn, nhưng nặng ba nghìn cân, càng lớn càng nặng! Ngươi cho con thỏ cái này thì làm sao hắn cầm đi được?

Thanh Sư cười hắc hắc, vô lại mà nói:

-Đồ vật cho hắn rồi mà hắn còn không cầm đi được thì đâu trách được bản vương.

Tần Thọ nghe xong, lông mày liền nhíu lại, cái con sư tử này nhìn thì là một bộ dạng rất sảng khoái, kết quả vừa há miệng, thì lại là hàng keo kiệt! Là một đại lão, nếu như muốn thưởng cho Tần Thọ, tùy tiện ném một cái pháp bảo ra là được rồi. Kết quả là, tên gia hỏa này keo kiệt đến mức một cái cũng không muốn móc ra, lấy một cái Thanh Sơn Ấn ra, pháp bảo nặng nghìn cân, rõ ràng là ỷ vào thực lực mạnh, muốn ăn quỵt đây!

Cân của tiên nhân không giống với cân của người phàm, nơi này nặng một cân, cầm tới nhân gian chính là trọng lượng của một ngọn núi. Ba nghìn cân chính là trọng lượng của ba nghìn ngọn núi, nặng như vậy, Tần Thọ lấy như thế nào được, mà nghe ý tứ của Hạo Thiên khuyển, núi này còn có thể biến lớn, càng lớn càng nặng, vậy cũng quá dọa người rồi.

-Thỏ con, phần thưởng đã chuẩn bị xong, ngươi còn không mau hát đi. - Bạch Mã Tinh thời thời khắc khắc cũng không quên nịnh bợ, lập tức kêu ầm lên.

Tần Thọ hắng hắng giọng rồi nói:

-Nếu đã như vậy, thì ta sẽ hát. Có điều, nhắc nhở hữu nghị một chút, ta ca hát không dễ nghe, nếu như hát không tốt cũng không nên tức giận. Ừm, đừng uống nước, đừng uống rượu…

Lời nói phía trước thì Tần Thọ nói rất to, còn lời nói phía sau đừng uống nước, đừng uống rượu thì cố ý hạ thấp giọng nói xuống. Ở đây vốn không có ai coi hắn ra cái gì, cho nên cũng không có ai cẩn thận đi nghe.

Bạch Mã Tinh kêu lên:

-Đừng nói nhảm, mau hát đi.

Tần Thọ hít một hơi thật sâu, tất cả mọi người yên tĩnh trở lại, đều không phải là vì muốn thưởng thức, thuần túy chỉ để vui vẻ một chút, muốn đùa giỡn con thỏ mà thôi.

Tần Thọ cũng không quá quan tâm, nghĩ lời bài hát, mở miệng hát:

-Cho tôi bầu trời xanh, một ngày mới mặt trời mọc.

-Cho tôi một mảnh cỏ xanh, trải dài về phía xa.

-Cho tôi một con đại bàng, một hán tử uy vũ.

-Cho tôi một cây cột ngựa, nắm chặt nó trong tay…

Tần Thọ vừa mở màn, những người muốn chế giễu đều lập tức sững sờ. Mặc dù giọng điệu của âm nhạc này rất cổ quái, cũng chưa từng nghe qua, nhưng mà những hào quang rộng lớn trong giọng nói đó vẫn khiến cho những kẻ không có tế bào âm nhạc này bị sốc, mắt chúng sáng lên.

-Ha ha, cái con thỏ nhỏ này có thể hát này.

Hạo Thiên Khuyển hạ tay xuống, một đám tiên hạc ca ngợi nói.

Hạo Thiên Khuyển cũng gật gật đầu theo, nghe âm thanh, vỗ vỗ chân, đồng thời móc ra một bầu rượu, thoải mái uống rượu và tận hưởng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất