Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 50: Đừng uống rượu (Hạ)

Chương 50: Đừng uống rượu (Hạ)

Đối diện, Bạch Mã Tinh kinh ngạc vô thức nhìn về phía Thanh Sư.

Thanh Sư nheo mắt lại, chỉ vào cái bàn, cũng chẳng biết là nghe được điều gì vui, hay là không vui.

Tần Thọ tiếp tục hát:

-Cho tôi một lần gặp gỡ, trên đồng cỏ xanh xanh.

-Cho tôi một ánh mắt, nóng bỏng và nồng nhiệt.

Mọi người nghe xong, như muốn lên tới cao trào, ai nấy cũng đều vui vẻ mà cầm bình rượu lên uống!

Bạch Mã Tinh mất rất lâu để suy đoán suy nghĩ của Thanh Sư, nhưng đoán mãi không ra. Chỉ có một điều mà hắn biết rõ, dù như thế nào đi nữa việc khiến con thỏ này không bước chân xuống nổi là hoàn toàn đúng! Nghĩ tới đây, Bạch Mã Tinh cố ý dùng những âm thanh mà mọi người có thể nghe thấy, nâng cốc rượu, quay người về phía Thanh Sư nói:

-Thanh Sư đại ca, con thỏ này hát cái gì vậy? Còn lâu mới hát hay bằng đệ, ài… chi bằng uống rượu đi.

Thanh Sư lắc lắc đầu, không muốn uống.

Bạch Mã Tinh lại nói:

-Vậy được rồi, tiểu đệ xin cung kính cạn ly trước.

Không chỉ mỗi Bạch Mã Tinh, gần như trừ Thanh Sư ra, toàn bộ người khác đều giống hệt Hạo Thiên Khuyển và Bạch Mã Tinh, quên mất lời thành tâm nhắc nhở của Tần Thọ, ai nấy cũng đều uống tới hoan lạc, sảng khoái hết mức….

Tiếp sau đó liền nghe Tần Thọ hắng giọng một cái:

- Hán tử ngựa cỏ, hắn uy vũ hùng tráng!

Con ngựa cỏ như điên!

Cánh đồng bát ngát mênh mông kia là giường của ngươi.

Sinh một ổ con trông chẳng giống ngươi!

Hán tử ngựa cỏ, uy vũ hùng tráng!

Con ngựa cỏ như điên.

Cánh đồng bát ngát mênh mông kia mọc trên đầu của ngươi. (Editor: cỏ xanh mọc trên đầu… Nghĩa giống như bị cắm sừng.)

Sinh một ổ con trông chẳng giống ngươi!

Phụt!

Phụt phụt…!

Chỉ nghe bốn bề đều uống rượu, truyện trò, những tên yêu quái đang sảng khoái, từng kẻ biến trở lại nguyên hình, rượu khắp trời bị phun thành sương mù, dưới ánh nắng hiện ra một dải cầu vồng…

Bạch Mã Tinh trong càng nhìn càng sững sờ, đằng sau đó là Thanh Sư bị rượu phun ướt, mặt Bạch Mã Tinh trắng như cái bảng, đáng thương lắp bắp nói:

-Thanh Sư đại ca…

Thanh Sư chưa nói gì, lẳng lặng lau rượu trên mặt.

Bạch Mã Tinh lập tức lôi ra viên bàn pháp bảo đặt trước mặt Thanh Sư, nói:

-Đại ca, đây là pháp bảo mà trước đó đệ lấy được ở Mãng Hoang Nguyên, mong huynh vui vẻ mà nhận cho!

Thanh Sư gật nhẹ đầu, Bạch Mã Tinh mới thảnh thơi mà thở nhẹ, có điều hắn nhìn ánh mắt của Tần Thọ càng thêm hung ác, hận tới nỗi muốn dùng một móng đá chết con thỏ chết tiệt kia!

Lại nhìn con thỏ, cái bản mặt dễ thương vô tội nhìn mọi người xung quanh, còn hỏi một câu:

-Vẫn còn vài câu, có hát không?

-Câm mồm!

Bạch Mã Tinh như dùng hết sức hét lên vậy.

Hát ư? Hát cái gì mà hát?

Cái gì mà hán tử ngựa cỏ uy vũ hùng tráng? Đây không phải là đang chửi hắn thì là gì? Chỉ nghe câu từ bài hát thôi cũng đủ làm hắn điên tiết…

Nhưng có kẻ vẫn muốn nghe, Hạo Thiên Khuyển ha ha cười đáp:

-Hát đi! Hát tiếp đi! Hay lắm! ha ha…

Sau đó thì Hạo Thiên Khuyển và lũ yêu quái bên đó đồng thanh hò reo…

Tần Thọ xòe nhẹ tay nói:

-Vậy thì cứ hát thôi. Hán tử ngựa có uy vũ hùng tráng…

- Đủ rồi!

Lúc này Thanh Sư đập bàn đứng dậy, lớn tiếng hét dừng.

Tần Thọ lập tức dừng lại, không thốt lên nữa, sau đó ra vẻ đáng thương nhìn Hạo Thiên Khuyển, hỏi:

-Đại ca, còn hát nữa không?

Hạo Thiên Khuyển đứng dậy, chân chó xòe ra như tay người, nói:

-Cứ hát đi! Hát tiếp đi! Đây là Thiên Đình không phải là Linh Sơn, cứ nghe ta!

Tần Thọ gật gù đáp :

-Ừm.

Sao đó thì Tần Thọ không hát, mà lại nhìn về phía Thanh Sư hỏi:

-Đại ca, có hát không?

Thanh Sư trừng mắt nói:

-Ngươi muốn chết thì cứ hát!

Tần Thọ lại nhìn về phía Hạo Thiên Khuyển:

-Đại ca, đệ chưa muốn chết, phải làm sao đây?

Hạo Thiên Khuyển nói:

-Đây là Thiên Đình, cũng là địa bàn của ta, ta cho ngươi quyền làm chủ! Ngươi cứ hát đi!

Tần Thọ nhìn Thanh Sư, ra vẻ dễ thương và nói:

-Đại ca, vậy đệ hát nhé?

Thanh Sư hét:

-Không được!

Tần Thọ hỏi Hạo Thiên Khuyển:

-Đại ca, đại ca của bên đấy không cho hát. Hay là huynh thương lượng với bọn họ chút đi? Xem xem có hát hay không?

Hạo Thiên Khuyển đập bàn nói:

-Ta nói hát là hát ! Ngươi sợ cái gì? Hát cho ta! Có việc gì ta lo!

Thanh Sư đập bàn quát:

-Dám thì hát thử xem? Ta nói không cho là không cho, dù là ai chống lưng cho ngươi cũng vậy!

Tần Thọ liền nói với Hạo Thiên Khuyển:

-Đại ca, xử lý sao?

Hạo Thiên Khuyển cũng không nhìn Tần Thọ nữa, mắt lườm Thanh Sư nói:

-Khẩu khí lớn lắm, ai chống lưng cũng vậy? Ta chống lưng đấy, ngươi làm được gì? Thực sự nghĩ đây là Linh Sơn sao?

Thanh Sư cười nhạt:

-Nực cười, ngươi là cái thá gì? Ngươi nghĩ đây là Quán Giang Khẩu của các ngươi chắc?

Tần Thọ nghe vậy, lập tức ưỡn ngực, mặt bi phẫn nhìn Hạo Thiên Khuyển:

-Lão đại, vậy mà huynh cũng nhìn được sao? Nếu là đệ có một nửa bản lĩnh của huynh, đệ đã quất hắn một trận rồi!

Hạo Thiên Khuyển nghe xong, đột nhiên tức giận, bảo:

-Ta là cái thá gì sao? Hôm nay cẩu gia gia sẽ dạy cho ngươi biết cẩu gia gia là cái thá gì!

Tần Thọ nghe thế liền che mặt, trong lòng tự nhủ: "Con chó đần này, nói vậy chả khác gì tự vả vào mặt rồi… IQ tầm này, ài… đáng thương.

Nhưng mà Tần Thọ cũng không quên nói với Thanh Sư:

-Lão đại, tính khí người cũng tốt thật đấy? Sư tử mang phật tính ôn nhu như ngọc, động khẩu không động thủ, như thế này cũng nhịn được?

Thanh Sư nghe vậy, bất chợt thấy mình có chút mất mặt, nghẹn nghẹn trong cuống họng, nói:

-Tới đây! Ai sợ ai chứ!

Bùm!

Hạo Thiên Khuyển xòe vuốt cầm đĩa ném tới, Thanh Sư một chưởng đánh bay, đồng thời cũng giương vuốt phản kích!

Hạo Thiên Khuyển hét lớn:

-Người đâu, đánh chúng cho ta!

Ngay sau đó, lũ yêu quái phe Hạo Thiên Khuyển kẻ kẻ dùng bàn, đũa, bình rượu ném về phía đám yêu quái phe kia.

Thanh Sư cũng đồng thời hạ lệnh, đám yêu quái cũng bắt đầu ném bàn, vứt đũa đập bình rượu! Có cái bàn lớn cũng bị đập hỏng.

Ném xong mấy thứ kia, Bạch Mã Tinh hét lên:

-Các huynh đệ, lên! Chỉ cần không dùng phép thần thông, không dùng pháp bảo, cứ tùy ý đánh, không sao!

Hạo Thiên Khuyển ở bên này cũng gào lên, vậy là yêu quái hai bên vừa hét vừa lao vào đánh nhau, bỗng chốc thành hỗn chiến.

Quyền chạm thịt, tiếng kêu là vang dội.

Ôi, a những tiếng la hét thảm thiết vang lên.

Hạo Thiên Khuyển và Thanh Sư cũng dần áp sát lẫn nhau, đánh nhau nhiệt tình.

Chẳng ai phát hiện, cái con thỏ trước thì hát, sau có chuyện thì bỏ chạy kia đã tìm một cái bàn không người rồi ngồi xuống, từ tốn rót cho mình một ly rượu lung linh mà uống. Cái bàn trước mặt cũng là pháp khí, nhìn thì trống rỗng, nhưng Tần Thọ chạm một cái, bức họa hoa quả trên đó liền biến thành thật. Thấy vậy, Tần Thọ bỗng chốc vui vẻ, uống rượu ăn quả, thưởng thức cảnh dã thú đại chiến, tuyệt mỹ… Chỉ có điều, sau khi con thỏ này uống một tý rượu vào mắt đã đỏ lên…

-Hu hu hu, cái gì mà uống bia ăn tôm hùm xem World Cup chứ, Có gì mà hay đến thế?

Tần Thọ cười ngờ vực, nhưng hắn đột nhiên phát hiện, đúng là gây nghiện thật, sao đó hắn mở bình rượu, uống một hơi, nói:

-Thằng đầu bò kia, dùng sức đi! Đừng đánh nhử nữa! Cái con rùa kia rụt đầu vào làm gi thế? Con không mau thò ra cắn nó đi!




Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất