Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 58: Bị hãm hại rồi…

Chương 58: Bị hãm hại rồi…

Tần Thọ nhìn một màn này đến trợn tròn mắt, sao hắn lại gặp phải thủ đoạn quỷ dị như vậy? Quả giống như xem một bộ phim bom tấn của nước Mỹ!

Vấn đề đã tới, mẹ nó hắn bị hãm hại rồi!

Tần Thọ cố gắng bò ra bên ngoài, lúc đi tới miệng túi, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt Nhị Lang Thần quét qua, vô cùng uy nghiêm hỏi:

-Các ngươi có nhìn thấy một con Tê Giác Tinh vào đây không?

Vừa nói xong, Nhị Lang Thần kéo một con Tê Giác Tinh từ ngoài cửa vào.

Tần Thọ nhìn nhìn, tên đó không phải con yêu tinh vừa rồi khoác lác với hắn sao? Quả nhiên, con Tê Giác Tinh khoác lác với hắn là hàng giả!

-Nhị gia, Tê Giác Tinh mà ngài nói... A, vừa rồi vẫn còn ở đây... Hả? Con này... với con đó… sao giống nhau như đúc vậy?

Hạo Thiên Khuyển vội vã lại gần, vẫy đuôi nói.

Thanh Sư thấy vậy, cũng buông bầu rượu xuống, đứng dậy vấn an Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân, Nhị Lang Thần Dương Tiễn, đồng thời nói:

-Vừa rồi thật sự có tiên quan đưa một con Tê Giác Tinh vào, kết quả trong chớp mắt đã không thấy đâu nữa. Chúng ta cũng không chú ý tới hướng mà hắn rời đi...

-Tê Giác Tinh là một kẻ khác giả mạo, đây mới là tê giác sừng trắng thật. Hắn bị người ta đánh ngất sau đó giấu ở bụi cỏ ngoài thành, ta đoán, tên kia giả mạo để vào đây. - Dương Tiễn nói.

-Nhị gia, chuyện này cũng không cần phiền người tự đi một chuyến chứ?

Hạo Thiên Khuyển biết, Dương Tiễn không phải một người thích xen vào chuyện của người khác. Huống chi, nơi này là Thiên Đình, thần tiên chấp pháp nhiều như vậy, tùy tiện nói một tiếng là có chân chạy việc vặt ngay.

Dương Tiễn lắc đầu nói:

-Ta nghi ngờ tên đó đã chạy trốn tới đây.

Hạo Thiên Khuyển nghe vậy, chân hơi run lên, đuôi cũng không vẫy nữa nói:

-Nhị gia, không phải chứ? Hắn còn dám vào Thiên Đình?

Dương Tiễn nói:

-Để xác định cụ thể phải đợi tìm được hắn đã rồi nói.

Lúc này, Bạch Mã Tinh nghe thấy, mắt sáng lên, hóp bụng một cái, khó khăn lắm mới nắm được cơ hội, nhanh chóng kêu lên:

-Chân quân, vừa rồi tiểu tiên thấy Tê Giác Tinh đi cùng một con thỏ. Nhưng sau đó không để ý lắm, cũng không biết Tê Giác Tinh đột nhiên đi đâu rồi.

Nói xong, Bạch Mã Tinh cười xấu xa nhìn về phía con thỏ.

Tê Giác Tinh giả cạn lời, yên lặng nói thầm với Tần Thọ:

-Từng ăn thịt ngựa chưa?

Tần Thọ nghe vậy, lập tức trả lời:

-Chưa ăn, muốn ăn thử xem thế nào. Được rồi, đại lão xưng hô thế nào? Hiện tại ta không biết gọi ngươi là gì.

Tê Giác Tinh giả nói:

-Ngươi có thể gọi ta là Bách Tuế.

-Bách Tuế? Cái tên kiểu gì vậy?

Tần Thọ đoán rằng, cái tên này cũng do hắn ta thuận miệng bịa ra thôi, thần tiên đều hận không thể trường sinh bất lão, nào có ai nguyền rủa mình sống trăm tuổi đâu? Đây không phải là chết yểu à?

Cùng lúc đó, bên kia.

-Thỏ? - Dương Tiễn nghe vậy, theo bản năng nhìn xung quanh, chỉ có một con thỏ duy nhất tướng mạo không dọa người, cũng không có tiên khí, nhìn ngốc nghếch đáng yêu, bộ dạng vô hại đối với cả người lẫn động vật.

Tần Thọ nhìn thấy, nhanh chóng nhắc nhở Bách Tuế:

-Đại lão, giả vờ sợ hãi đi, tên này quá mạnh.

Kết quả, Bách Tuế vỗ đùi một cái, đưa Tần Thọ từ miệng túi vào sát bên trong túi, sau đó chợt nghe hắn ta nhếch miệng cười nói:

-Ngươi nhìn gì?

Tần Thọ nghe thế, suýt chút nữa phun một ngụm máu ra! Tên điên này, đang gây chuyện à!

Quả nhiên, Dương Tiễn cũng không ngờ tới, một con thỏ mà có thể mạnh miệng như vậy?

Phụt phụt...

Không ít yêu quái mở hình thức suối phun, từng người giận dữ đặt bầu rượu xuống, rốt cuộc bọn chúng xem hiểu rồi, chỉ cần có con thỏ này ở đây, đừng hòng uống rượu an ổn!

Hạo Thiên Khuyển nổi giận gầm lên:

-Con thỏ kia, sao mi dám nói với Nhị gia như vậy? Nhị gia nhìn ngươi thì thế nào?

Bách Tuế vỗ bàn một cái, đứng lên:

-Thì sao ư? Ban ngày ban mặt, nhìn chằm chằm thỏ gia ta làm gì, giở trò lưu manh à?

Lần đầu tiên Hạo Thiên Khuyển nghe một câu khốn nạn, lưu manh lại không quan tâm tới đạo lý như thế, trực tiếp bị chặn họng không biết nên nói cái gì.

Dương Tiễn vỗ đầu Hạo Thiên Khuyển nói:

-Ngươi là Thỏ Ngọc trên mặt trăng xuống đây?

Bách Tuế ôm cánh tay nhìn qua nói:

-Đúng vậy, sao nào? Không phục thì hẹn thời gian quyết đấu đi!

Tần Thọ nghe vậy, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, sắp ngất rồi… vội vàng mắng to:

-Mẹ kiếp! Thằng cháu điên này, ngươi đang rắp tâm hãm hại ta à? Quyết đấu với Nhị Lang Thần? Ngươi đó… ta liều mạng với ngươi!

Tần Thọ gào to kêu khóc, đồng thời tay đấm chân đá bên trong túi quần, đáng tiếc, Bách Tuế da dày thịt béo, Tần Thọ cách cái quần đá hai phát như gãi không đúng chỗ ngứa, chẳng xảy ra chuyện gì.

Bách Tuế biến thành thỏ, quần đương nhiên biến thành bộ lông, người bên ngoài không nhìn thấy, đương nhiên cũng không biết Tần Thọ đang lăn qua lộn lại ở bên trong.

Nhưng cho dù có thấy cũng chả ai để ý tới chi tiết này, từng người đều trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Tần Thọ, giống như nhìn một tên ngốc vậy!

Dương Tiễn không nói lời nào, Hạo Thiên Khuyển nở nụ cười:

-Ha ha… con thỏ này, ngươi đang khiêu chiến Nhị gia? Ha ha… ngươi cũng không tự xem xem bản thân có bao nhiêu cân lượng. Không cần Nhị gia ra tay, một móng vuốt của ta cũng đủ để đập chết ngươi rồi!

Bách Tuế nhướng mày nói:

-Chủ nhân nói được rồi, chó con đừng sủa nữa. Dương Tiễn, có dám đánh một trận với thỏ gia ta không?

Lời này vừa nói ra, xung quanh ồ lên, vốn cho rằng con thỏ này uống rượu nổi điên, hiện tại xem ra...

-Đây không phải mượn rượu nổi điên, mà là tìm đường chết.

Bạch Mã Tinh cảm thán, đồng thời dựng thẳng một ngón cái lên:

-Tuy rằng ta rất ghét con thỏ này, nhưng luận tới bản lĩnh tìm đường chết thì ta phục.

Thanh Sư lắc đầu nói:

-Không chết được...

-Có ý gì? - Bạch Mã Tinh khó hiểu hỏi.

Thanh Sư giải thích:

-Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân là nhân vật thế nào chứ? Sao lại chấp nhặt với một con thỏ nhỏ vô danh? Nếu thật sự đồng ý, cho dù thắng hay thua, đều là chuyện bẽ mặt.

Bạch Mã Tinh bừng tỉnh đại ngộ nói:

-Thì ra là thế, nhưng chân quân không ra tay thì Hạo Thiên Khuyển ra tay cũng vậy thôi. Lẽ nào con thỏ này đánh thắng được Hạo Thiên Khuyển?

Quả nhiên, chỉ thấy Dương Tiễn lạnh nhạt liếc Tần Thọ một cái, xoay người đi tới chỗ của Hạo Thiên Khuyển ngồi xuống, không nói gì.

Hạo Thiên Khuyển ngẩng đầu một cái tiến lên nói:

-Thỏ con à, cho dù ngươi không có gì chơi cũng đừng khiêu chiến Nhị gia chứ? Ngươi chẳng là cái thá gì trong mắt Nhị gia, Nhị gia nhận lời khiêu chiến của ngươi ư? Đó là tự hạ thấp thân phận, làm nhục tôn nghiêm của người! Nhưng, nếu như ngươi muốn chết, bản vương có thể thành toàn cho ngươi!

Bách Tuế cười giễu nói:

-Ta khiêu chiến vơi chân quân chứ không phải ngươi!

Hạo Thiên Khuyển nói:

-Muốn khiêu chiến Nhị gia, vậy phải thắng ta trước đã!

Bách Tuế nói:

-Ngươi đã muốn chết, ta thành toàn cho ngươi. Nhưng ở đây không thể thoải mái đánh đấm, ngươi có dám theo ta ra ngoài đánh một trận không?

Hạo Thiên Khuyển nói:

-Đi thì đi, dẫn đường!

Vì vậy Bách Tuế xoay người dẫn đường, Hạo Thiên Khuyển lập tức đi theo.

Tần Thọ ở trong túi quần nghe rõ mồn một, hét lớn:

-Mẹ nó! Tên cháu trai này, ngươi thật sự muốn ăn thịt chó đến vậy à? Nhưng đừng có dùng thân phận của ta chứ!

-Yên lặng chút đi, ngươi la rách cổ họng bọn họ cũng không nghe thấy. Nhưng ngươi yên tâm, ta là một kẻ trộm phúc hậu, lát nữa sẽ chia cho ngươi một miếng chó tiên để ngươi bồi bổ thân thể. - Bách Tuế nói.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất