Chương 59: Bên ngoài là trứng lộn
.
Tần Thọ nghe xong, gấp đến mức đầu đầy mồ hôi. Hạo Thiên Khuyển mà bị treo cổ thì người chịu oan ức chắc chắn là hắn! Nếu Nhị Lang thần nổi giận thật thì không khéo mặt trăng cũng bị đập nát như quả dưa hấu mất…
Tần Thọ nghiến răng nghiến lợi nói:
-Bách Tuế, ngươi muốn ăn thì dùng tên tuổi của mình mà ăn. Nếu dám vu oan giá họa cho ta thì đừng trách thỏ gia ta đây không khách khí!
-Ai u… Không khách khí? Ngươi định không khách khí như thế nào? Túi này của ta chính là túi càn khôn bất hủy bất diệt, ta không thả ngươi ra, cả đời này ngươi cũng đừng mơ ra ngoài được.
Bách Tuế cười, nhưng sau khi cười xong, Bách Tuế đột nhiên nhớ đến thân phận của con thỏ này, nhanh chóng nói thêm:
-Con thỏ, chớ làm loạn nha.
Tần Thọ háo hức hào hứng nói:
-Loạn hay không cũng không liên quan đến ngươi… Mau thả ta ra.
-Ngươi nói cái gì? Nghe không rõ, nói to lên chút…
Bách Tuế bỗng nhiên kêu lên.
Tần Thọ nghe xong đảo mắt một cái, biết ngay gia hỏa này đang giả câm giả điếc, kéo dài thời gian.
Thế là Tần Thọ gấp gáp, cái nồi đen này quá to, một mình hắn cõng không nổi!
Thế là Tần Thọ bắt được một bên túi, há miệng thật to… ta cắn!
Mở túi ra, Tần Thọ thò một bàn tay từ trong túi quần ra sờ vào đùi của Bách Tuế.
-Ai u…
Bách Tuế vốn đang vênh vang đắc ý đi ra ngoài bỗng nhiên hét lên một tiếng, tay đập lên đùi mình.
Tần Thọ ngay lập tức bị tát lăn trên mặt đất, nhưng gia hỏa này gia dày thịt béo, vậy mà vẫn không sao. Còn Bách Tuế lại tự đánh mình đau đến mức há miệng nhe răng.
Bách Tuế truyền âm cho Trần Thọ:
-Tên ranh con nhà ngươi, ngươi im miệng cho ta! Còn làm loạn nữa ta dùng một tay đập chết ngươi!
Tần Thọ cười ha ha nói:
-Ta lại sợ quá… y? Đây là cái gì? Ai u, thật là một túi trứng lộn to nha! Thỏ gia ta muốn đấm bao cát, tập đánh quyền, phải làm thế nào?
-Đừng nhúc nhích! Ngươi đừng làm loạn!
Bách Tuế giật nảy mình, ngay lập tức kêu ầm lên.
Giây phút này, hắn ta thật sự có cảm giác muốn tát cho mình hai cái, sớm biết như vậy thì đã không nói với con thỏ này nhiều như thế, bây giờ thì hay rồi, con thỏ chết tiệt này biết nhân quả trên người mình, không thèm sợ hắn! Thậm chí còn mẹ nó uy hiếp hắn!
Bách Tuế càng muốn đấm cho Tần Thọ một phát, thế nhưng con thỏ chết tiệt này lại ở ngay bên cái ổ gà của hắn, thật sự muốn ra tay thì thân thể con thỏ này mạnh mẽ, chắc chắn là sẽ không có chuyện gì. Người đau vẫn là hắn ta… Còn thiết trí kết giới pháp thuật? Từ những gì hắn biết về con thỏ này thì kết giới kia trước bộ răng của hắn cũng chỉ như giấy là cùng, vô dụng!
Cho nên Bách Tuế càng nghĩ càng thấy, tốt nhất là nên nhẫn nhịn… Nếu thật sự làm con thỏ này bốc hỏa, đập hết trứng lộn của hắn ta thì hối hận cũng không kịp.
Bách Tuế bây giờ thật sự hối hận vì nhét con thỏ này trong túi, nhưng bây giờ lại không rảnh để đi xử lý con thỏ, chỉ có thể tạm thời nói:
-Con thỏ, chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói, dù sao thì ta cũng nói cho ngươi nhiều tin tức liên quan đến thân phận của ngươi như vậy. n tình ngươi thiếu ta dù sao cũng phải trả nha?
Tần Thọ cả giận nói:
-Phải cõng cái tiếng xấu to đùng như thế còn chưa gọi là trả xong à?
Bách Tuế hừ hừ nói:
-Oan ức ở đâu ra? Dương Tiễn cũng không phải đồ ngốc, tất nhiên sẽ biết có người giả mạo ngươi. Đến lúc đó không phải sẽ trong sạch sao? Ngươi nghe lời, thật thà ngoan ngoãn một chút, đừng làm loạn… lúc về ta cho ngươi thêm một cái chân chó!
Tần Thọ nghe như vậy quả thật có chút động tâm, nhưng Tần Thọ không có chút lòng tin nào với lời hứa của hắn ta!
Bách Tuế bỏ ra nhiều công sức như thế để bắt con chó, thật sự có thể cho hắn một phần sao? Mà hắn thậm chí còn nghi ngờ, Bách Tuế có phải muốn ăn Hạo Thiên Khuyển thật hay không… Hắn cũng không nghĩ rằng có người có thể thèm đến mức này. Nếu thèm đến mức này thật thì…
Tần Thọ vô cùng nghi ngờ một nồi thịt chó có đủ cho Bách Tuế ăn không. Đưa hắn theo chắc chắn đơn giản là vì muốn đề phòng lúc không được ăn no.
Tốc độ giao lưu của hai người cực nhanh, yêu quái bên ngoài cũng không biết, nhưng lại nhìn thấy con thỏ vốn trâu bò hống hách đi ra ngoài bỗng nhảy dựng lên, đưa tay ra đập một phát lên đùi mình! Giống như là bị con gì đó cắn…
Sau đó vô cùng bất lịch sự móc móc đũng quần, rồi vô cùng lo lắng phóng ra khỏi cửa, giống như trong đũng quần có bọ chét hay rận bò vào…
Hạo Thiên Khuyển cười hắc hắc nói:
-Ranh con, mặc kệ có cái gì trong đũng quần, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết!
Nói xong, Hạo Thiên Khuyển cũng chạy ra ngoài theo.
Mà Nhị Lang Thần Dương Tiễn vốn đang ngồi uống rượu ở kia bỗng nhiên ngẩng đầu, nhướng mày, ngay lập tức vỗ bàn một cái, bỗng nhiên đứng dậy hét lớn:
-Thôi xong, bị lừa rồi!
Nói xong Dương Tiễn vọt một cái xông thẳng ra khỏi quang môn.
Không biết vì sao, Hạo Thiên Khuyển chạy đuổi theo Bách Tuế cực nhanh, nhưng chạy chưa được bao xa, Hạo Thiên Khuyển đột nhiên dừng bước, kêu lên:
-Không đúng, con thỏ, ngươi không biết cả Đằng Vân Giá Vũ thì làm sao dùng được Súc Thành Địa Thốn?
Bách Tuế nghe xong giật mình, đột nhiên quay đầu, nhếch miệng cười với Hạo Thiên Khuyển:
-Con chó nhà ngươi cũng không ngu quá nhỉ, hê hê.
-Ngươi không phải con thỏ? - Hạo Thiên Khuyển xem xét thấy tình huống không đúng liền nhanh chân chạy!
-Ha ha… Đến lúc này còn muốn chạy? Nhanh vào trong chén!
Bách Tuế đột nhiên quay đầu, bàn tay to vồ một cái, Hạo Thiên Khuyển kinh ngạc hét lớn:
-Đây là…
Còn chưa kịp kêu lên, Hạo Thiên Khuyển đã bị nắm gọn trong bàn tay to.
Gần như là cùng lúc đó một tiếng hét lớn truyền đến:
-Tiểu tặc, hỗn xược!
Nghe được tiếng rống này, trong lòng Bách Tuế run lên, thuận tay nhét Hạo Thiên Khuyển vào trong túi quần, xoay người hóa thành một tia sáng trong nháy mắt đã vượt qua nghìn dặm!
Phía sau lưng kéo theo một tia chớp ánh sáng màu trắng bạc đuổi sát theo sau!
Bách Tuế thấy thế cắn răng nói:
-Dương Tiễn, chỉ ăn của ngươi một con chó thôi, ngươi có cần liều mạng đến mức đấy không?
Dương Tiễn cả giận nói:
-Đừng nói nhảm nữa, để mạng lại đây!
Bách Tuế nhanh chân chạy thục mạng…
Cũng không biết Bách Tuế dùng thủ đoạn gì mà tốc độ chạy cực kỳ nhanh, trong nháy mắt đã ra đến Nam Thiên Môn.
Dương Tiễn theo sát phía sau, dọc đường có thiên thần muốn hỗ trợ đều bị Dương Tiễn quát đuổi đi, tất nhiên Dương Tiễn cũng không muốn quá nhiều người biết chó nhà mình bị tên trước mặt này dắt đi… nếu không thì quá mất mặt.
Mặc kệ hai người bên ngoài đang chạy vô cùng hăng hái.
Trong túi quần Bách Tuế có hai kẻ đang mắt to trừng mắt nhỏ.
-Con thỏ chết tiệt, sao ngươi cũng ở đây?
Hạo Thiên Khuyển ngạc nhiên nhìn con thỏ trắng trắng mập mập trước mắt.
Tần Thọ vươn tay nói:
-Nếu không thì sao?
Hạo Thiên Khuyển bỗng nhiên nhào lên, dùng một tay đẩy Tần Thọ ngã nhào xuống đất, hét lớn:
Các ngươi là đồng bọn sao?
Hai mắt Tần Thọ khẽ đảo, nói:
-Nếu là đồng bọn thì ta còn phải ở đây sao?
-Cũng đúng…
Hạo Thiên Khuyển lẩm bẩm một câu, buông Tần Thọ ra, đặt mông ngồi xuống bên cạnh, mắt chó nhìn bốn phía.
Bỗng nhiên, Hạo Thiên Khuyển thấy cái lỗ bị cắn thủng ở đầu kia, mắt lập tức sáng lên:
-Ha ha, có thể đi ra ngoài được!
-Bên ngoài là cấm địa.
Tần Thọ hảo tâm nhắc nhở.
-Cái gì mà cấm địa với không cấm địa, có thể ra ngoài là được! Ai u, một quả trứng lộn rất lớn nha!
Hạo Thiên Khuyển thò đầu nhỏ ra, hoảng sợ nói.
Gần như là cùng lúc một loạt ánh sáng màu vàng lóe lên, hóa thành một cái tát mạnh bộp một cái, đập thẳng vào đầu chó của Hạo Thiên Khuyển.
Hạo Thiên Khuyển kêu thảm một tiếng bay ngược trở lại, nằm rạp trên mặt đất, nửa ngày sau vẫn chưa đứng dậy được.
Tần Thọ nhìn thấy, nhếch nhếch miệng, thầm cảm thấy may mắn vì lúc nãy không tự tiện đi đến đấm hai cái vào quả trứng lộn kia, nếu không chắc chắn hắn mới là kẻ bị đánh. Nhưng hắn lại không biết, vì bị Hạo Thiên Khuyển làm phân tâm nên ở ngoài Bách Tuế đã bị Nhị Lang Thần đuổi đến gần hơn rất nhiều... Cho nên Bách Tuế cũng không dám lại phân tâm, chỉ có thể dọa dẫm:
-Còn dám làm loạn, không phục tùng đại vương ta, ta thẳng tay làm thịt ngươi!