Chương 61: Con thỏ trâu bò
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Hạo Thiên Khuyển ngậm lấy cái tai của hắn, truyền âm nói:
-Đủ rồi!
Sau đó, Hạo Thiên Khuyển thu nhỏ thân thể, mang theo Tần Thọ lần theo khe hở chui ra ngoài!
Cũng cùng lúc đó, Bách Tuế cũng cảm nhận được, hét lớn:
-Con thỏ chết tiệt, làm hỏng chuyện tốt của ta! Muốn đi đâu?
Tần Thọ nghe xong, quát to một tiếng:
-Ngươi có tin ta cắn hai quả trứng của ngươi không?
Trong nháy mắt, Bách Tuế chỉ cảm thấy đũng quần lạnh buốt, hắn kẹp chặt đũng quần theo bản năng, quên cả ngăn cản Tần Thọ... Bỏ qua thời cơ tốt nhất, lại thêm kẹp chân mà quên chạy, lập tức bị Dương Tiễn đuổi kịp, một thanh Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao từ trước mặt đâm tới!
Bách Tuế bất đắc dĩ, lấy ra một hạt châu ra chặn Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, chỉ nghe 'oanh' một tiếng, Bách Tuế mượn lực vọt ra ngoài, nháy mắt hóa thành một đoàn ánh vàng bay đi xa.
Dương Tiễn vung Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao trong tay, che chở cho Hạo Thiên Khuyển và Tần Thọ ở sau lưng, nói:
-Chờ ta tra ra thân phận của ngươi, cho dù là trên trời hay dưới đất cũng đừng nghĩ có chỗ nào cho ngươi ẩn thân!
Tần Thọ nhìn Dương Tiễn, lại nhìn Bách Tuế đã sớm chạy mất dạng, mở miệng hỏi:
-Không đuổi?
Dương Tiễn lắc đầu nói:
-Trên người tên này có pháp bảo, đuổi không kịp.
Tần Thọ líu lưỡi, không ngờ Dương Tiễn lại không đuổi kịp Bách Tuế.
Dương Tiễn nói:
-Nhưng mà, vật kia không dùng được hai lần. Chờ pháp bảo của hắn không sử dụng được, lúc đó, chính là ngày chết của hắn!
Tần Thọ tò mò hỏi:
-Chân quân, không phải là ngươi có mắt thần sao? Nhìn thoáng qua chẳng phải là có thể nhìn ra thân phận của hắn? Đến lúc đó ta có thể chặn cửa của hắn?
Dương Tiễn lắc đầu nói: “Ta đã sớm xem qua, đối phương khoác một lớp da rất cổ quái, ta nhìn không thấu... Đi thôi, thịnh hội Tết Trung Thu sắp bắt đầu.
-Nhị gia, vất vả cho người, ta mang con thỏ kia về là được, hắn cũng không dám trở lại đâu. - Hạo Thiên Khuyển nói.
Kết quả Dương Tiễn tiếp tục lắc đầu nói:
-Không cần, đi với ta tới hội trường.
-Tới hội trường? - Tần Thọ nghe xong, trong lòng kích động một trận, trừng đôi mắt to ngập nước, ra vẻ đáng yêu hỏi:
-Ta cũng có thể đi sao?
Hạo Thiên Khuyển duỗi móng vuốt, ôm lấy cổ Tần Thọ nói:
-Nhị gia ít nói, nếu không dẫn ngươi đi thì đã không nói. Còn đã nói thì nhất định phải đi rồi!
Tần Thọ lập tức cuồng hỉ! Đi phó hội trường, đó là quy định, hắn không thể không đi.
Nếu như có thể lựa chọn, Tần Thọ hận không thể dính trên người Hằng Nga 24 giờ. Làm loạn như thế ở phó hội trường, hắn càng phát hiện ra trị an của Thiên Đình không ra làm sao, cũng càng lo lắng cho an toàn của Hằng Nga... Mặc dù hắn biết, hội trường chính đều là lão đại một phương, còn có Ngọc Đế tọa trấn, ai dám đi làm loạn như Bách Tuế, đoán chừng vừa làm ầm ĩ đã bị một ánh mắt trấn áp.
Trước thực lực tuyệt đối, không ai dám làm loạn.
Nhưng là, một khi quan tâm ai, tâm liền sẽ loạn, nên Tần Thọ vẫn vô cùng lo lắng.
Bây giờ có thể đi đến hội trường, hắn cầu còn không được.
Mặc dù Hạo Thiên Khuyển đã trả lời, nhưng mà cái hạnh phúc này tới quá đột ngột, Tần Thọ vẫn nhìn về phía Dương Tiễn, hy vọng đạt được câu trả lời chắc chắn của Dương Tiễn.
Dương Tiễn gật gật đầu, xem như đáp lại.
Tần Thọ lập tức miệng cười nở hoa rồi hỏi:
-Ách, hình như quy định là không cho mang sủng vật đi vào mà.
Dương Tiễn vô cùng bá khí mà nói:
-Đi!
Nói xong, Dương Tiễn liền đi về phía trước.
Tần Thọ nhìn Dương Tiễn bước đi, tư thế lão tử vô địch, chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, ngửa đầu nhìn Hạo Thiên Khuyển, hỏi:
-Thật sự có thể đi sao?
Có lẽ là cùng chung hoạn nạn, có lẽ là tình huống mất mặt đều bị Tần Thọ thấy, Hạo Thiên Khuyển hoàn toàn trở về bản tính, làm một con chó tiêu chuẩn, tự nhiên là lấy chủ nhân làm vinh. Giúp chủ nhân đẹp mặt, chính là giúp mình đẹp mặt!
Thế là, Hạo Thiên Khuyển hơi ngửa đầu, ngạo kiều mà nói:
-Nhị gia nói đi, nhất định được! Trước đó tuân thủ Thiên Đình quy củ, đó là cho bọn họ mặt mũi. Bây giờ náo loạn ra việc như thế, Nhị gia rất tức giận, ai dám ngăn cản?
Nói xong, Hạo Thiên Khuyển ưỡn ngực ngẩng đầu, ngoắt ngoắt cái đuôi đi theo, vừa đi vừa nói:
-Con thỏ kia, đuổi theo, tụt lại phía sau không vào được thì cũng đừng trách chúng ta.
Tần Thọ nghe xong, vội chạy tới, thuận theo đùi của Hạo Thiên Khuyển mà leo lên, cưỡi trên cổ hắn.
-Móa... Ta kêu ngươi đuổi theo, không phải kêu ngươi cưỡi lên đầu ta! - Hạo Thiên Khuyển kêu lên.
Tần Thọ cười hi hi nói:
-Chân ta ngắn, chạy không nhanh, lỡ như tụt lại phía sau thì tổn thất quá lớn. Trước tiên ngươi chịu tủi thân một chút đi...
-Xéo đi! Người ta tán dương người khác chạy nhanh thì nói chạy nhanh như thỏ, ngươi nghe ai nói chạy nhanh như chó chưa? Nhìn cái thân thịt mỡ kia của ngươi đi, chính là do lười đấy. Đi xuống! - Hạo Thiên Khuyển quát.
Tần Thọ chơi xấu kêu lên:
-Chân ngắn, sợ độ cao, đi lên thì dễ nhưng không xuống được…
Hai mắt Hạo Thiên Khuyển trợn tròn một cái, một vuốt chó đập lên người Tần Thọ, Tần Thọ bị đập té ngã, Hạo Thiên Khuyển thừa cơ chạy về phía trước, cười to nói:
-Ha ha... Thấy không? Cái móng vuốt uy vũ hùng tráng này của ông đây có mạnh hay không? Ai da... Con mẹ nó, con thỏ chết tiệt này, buông tay!
Là lúc Tần Thọ lăn về phía sau, liền tiện tay nắm loạn bắt bừa, bắt trúng được cái đuôi của Hạo Thiên Khuyển, vì phòng ngừa bị Hạo Thiên Khuyển vung đi mất, há to miệng rộng, cắn một cái ở bên trên!
Hao Thiên Khuyển đau đến mức nước mắt đều chảy, kêu lên:
-Nhẹ! Ngươi mẹ nó nhẹ tay một chút, sắp gãy rồi!
Tần Thọ hừ hừ hai tiếng, truyền âm nói:
-Thỏa mãn đi? Không dùng lực.
-Má, buông tay, ngươi có mất mặt hay không, bỏ miệng ra, chúng ta chạy qua Nam Thiên Môn như thế, quá mất mặt! - Hạo Thiên Khuyển kêu lên.
-Mất mặt cũng là người mất mặt trước! - Tần Thọ kêu lên.
-Mẹ nó... Ngươi là thứ con thỏ vô lại, ta nói cho ngươi biết, cho dù ta đập đầu chết trên Nam Thiên Môn, ngươi cũng đừng nghĩ cưỡi trên cổ ta tiến vào Nam Thiên Môn! - Hạo Thiên Khuyển vô cùng phẫn nộ gầm thét lên.
Đổi cảnh, một thân khôi giáp màu trắng bạc, Nhị Lang Thần Dương Tiễn uy vũ bất phàm đi vào Nam Thiên Môn, sau lưng một con chó đen lớn, cúi đầu, trên mặt che phủ một mảnh vải đen, trên cổ cưỡi một con thỏ, vừa đi vừa lẩm bẩm:
-Các ngươi không biết ta, không biết ta…
Kết quả, lúc đi qua cửa thành, một thiên binh thủ cửa thành nói:
-Chào Hạo Thiên Khuyển đại tiên.
-Gào... Em gái ngươi a, gào… Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta là Hạo Thiên Khuyển? Không thấy được thì ngậm miệng! - Hạo Thiên Khuyển giận dữ, sau khi phun ra hai câu liền đuổi theo Nhị Lang Thần.
Thiên binh gác cổng, một mặt đứng hình, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi...
Một lát sau, có người kêu lên:
-Ai nha, vừa rồi chỉ nhìn Hạo Thiên Khuyển đại tiên, các ngươi nhìn xem, trên cổ đại tiên hình như còn có một con thỏ cưỡi lên!
-Cái gì gọi là hình như, đó là chính xác rồi!
-Thế nào mà con thỏ này lại trâu bò như vậy, có thể cưỡi Hạo Thiên Khuyển mà Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân không để ý đến...
-Chẳng lẽ là sủng vật của lão đại phương nào nuôi à?
Không biết, về sau gặp được, chú ý chút, đừng trêu chọc.
...
Thế là, Tần Thọ vốn chỉ là có chút lười biếng mà cưỡi đại cẩu, kết quả chẳng hiểu ra sao lại nổi danh ở trong vòng tròn nhỏ của mấy tên thiên binh...
Tiến Thiên Đình, Tần Thọ cũng từ trên cổ Hạo Thiên Khuyển trượt xuống, dù sao, nhiều người như thế… phải giữ lại chút mặt mũi cho Hạo Thiên Khuyển.