Chương 60: Đi tè một bãi trước
Hạo Thiên Khuyển nhe răng há mồm hét lớn:
-Ngươi đừng phách lối, Nhị gia tới thì ngươi chạy không thoát đâu!
Bách Tuế cười ha ha nói:
-Lần trước ta đã chạy thoát, lần này có cái gì mà chạy không thoát?
Hạo Thiên Khuyển nghe xong, lập tức có chút luống cuống... Hiển nhiên, Bách Tuế nói là sự thật.
Hạo Thiên Khuyển đứng ngồi không yên, đi đi lại lại, mặt chó vốn ngang ngược càn rỡ cũng nhiều hơn mấy phần lo nghĩ cùng bối rối.
Tần Thọ nhìn xem vẻ mặt kinh hoảng của Hạo Thiên Khuyển, trong lòng hơi mềm xuống.
Mặc dù Hạo Thiên Khuyển là con chó, nhưng là hắn cái con chó này đã sớm thành tinh, thậm chí đã là yêu tiên, không có gì khác biệt với một người sống.
Nếu như đơn thuần vì thỏa mãn ăn uống mà bắt hắn đem ninh nhừ rồi ăn, Tần Thọ thật có chút không đành lòng...
Mặt khác, Tần Thọ cũng có chút bận tâm an toàn của mình, mặc dù Bách Tuế luôn mồm nói không có ác ý với mình, không muốn dính nhân quả, nhưng nếu quả thật không có ác ý thì bây giờ thân phận của hắn cũng đã bại lộ, hoàn toàn có thể thả mình, vì sao còn mang theo một con thỏ chạy đi. Rõ ràng là con hàng này có hứng thú với hắn!
Mặc kệ Bách Tuế tính toán điều gì Tần Thọ cũng không thích loại cảm giác bị người điều khiển này.
Có điều một mình hắn thì không làm gì được Bách Tuế, nhưng giờ này khắc này đã có thêm một con Hạo Thiên Khuyển và Nhị Lang Thần ở phía sau... Vậy lại là chuyện khác.
-Nhìn cái gì vậy? - Mặc dù Hạo Thiên Khuyển sợ, nhưng đối mặt Tần Thọ vẫn phải sính hạ uy phong, đến chết cũng sĩ diện nói:
-Đừng tưởng rằng bản đại vương sợ, bản đại vương chỉ là… chỉ là… chỉ là lo lắng hắn sẽ bị Nhị gia đánh chết mà thôi.
Tần Thọ:
-Ha ha...
-Cái ánh mắt đó của ngươi là ý gì? Bản đại vương nói là sự thật! - Hạo Thiên Khuyển kêu lên.
Tần Thọ:
-Ha ha...
Hạo Thiên Khuyển chột dạ:
-Ngươi cười như vậy nghĩa là đang hoài nghi ta?
Tần Thọ:
-Ha ha...
Hạo Thiên Khuyển bắt đầu dọa dẫm:
-Ngươi nhìn móng vuốt của cẩu đại gia ngươi, móng vuốt uy vũ hùng tráng như thế, thử hỏi ngươi có sợ hay không?
Tần Thọ nghe hắn nói như thế, lúc này mới chậm rãi đứng lên, đi quanh Hạo Thiên Khuyển một vòng, vừa đi vừa thầm nói:
-Đúng là thật tráng kiện, nhìn xem này, chậc chậc... Một thân lông đen nhánh sáng bóng, da thịt sung mãn nhiều chất lỏng. Thân thể béo tốt như thế, ta đoán, chắc chắn trong cơ thể ngươi có không ít mỡ chó, mỡ chó dùng để trộn lẫn với tương để chấm thịt chó chính là cực phẩm, lại phối hợp với cái đôi chân dài tất cả đều là thịt này… tay xé thịt chó chấm tương thịt chó quả thực chính là cực phẩm bên trong cực phẩm!
-Còn có cái đuôi này, có thể chặt thành từng đoạn từng đoạn, đầu chó có thể mở ra để ăn não chó... Hít, đại bổ đấy!
Hạo Thiên Khuyển vốn cho là Tần Thọ sẽ tán dương hai câu, kết quả càng nghe càng không đúng lắm, nghe được đằng sau, bắp chân Hạo Thiên Khuyển cũng bắt đầu run run theo, giọng nói mang theo vài phần nghẹn ngào hỏi:
-Ngươi muốn làm cái gì?
Tần Thọ cười hê hê nói:
-Ta không làm gì, chỉ là giúp ngươi nhận rõ ràng hiện trạng của mình bây giờ mà thôi, nếu ta là ngươi thì sẽ yên tĩnh nghĩ xem làm thế nào để chạy đi chứ không phải phơi thịt của mình ra ở đây, câu dẫn đối phương ngoạm ăn nhanh lên.
Hạo Thiên Khuyển nghe xong, cái đuôi vô ý thức cúp lại, xem chừng, nếu như lại dọa con chó này một cái nữa thì nó nhét cái đuôi vào trong hoa cúc mất...
Tần Thọ nghĩ đến chỗ này, lập tức cảm thấy có chút buồn cười.
Hạo Thiên Khuyển bị Tần Thọ cười đến toàn thân không được tự nhiên, kêu lên:
-Ngươi còn cười nữa có tin ta đánh ngươi hay không?
Tần Thọ ôm cánh tay, cười ha hả nói:
-Đừng giả bộ, sợ thì sợ chứ có cái gì không thể nói ra đâu, ai mà không sợ chết chứ, đến ta còn sợ đây! Sợ chết không tính là mất mặt.
-Ai sợ chết? Ta chính là mãnh thần khuyển đứng đầu ở Thiên Đình! - Hạo Thiên Khuyển ưỡn người, nâng cơ ngực lên, một bộ không sợ trời không sợ đất, muốn trọng chấn hùng phong ở trong mắt con thỏ.
Kết quả hắn nhìn con thỏ kia, không thấy được ánh mắt sùng bái trong tưởng tượng, ngược lại là thấy được tên các loại đồ gia vị ở bên trong ánh mắt đó...
Lồng ngực vốn đang được nâng lên, theo bản năng khô quắt xuống, chán nản nói:
-Đừng có nghĩ, trên người ta không có thịt, chỉ toàn là xương cốt...
Tần Thọ thấy thế, ha ha cười nói:
-Được rồi, biết ngươi mạnh rồi. Lát nữa bị thả vào trong nồi ngươi còn mạnh hơn...
Hạo Thiên Khuyển nghe xong, mang theo tiếng khóc nức nở nói:
-Ta có thể đổi đề tài không? Nếu như ta bị nấu, ngươi cho rằng ngươi còn có thể chạy? Không chừng cũng là món thịt thỏ kho tàu bày trên bàn ăn mà thôi.
Hạo Thiên Khuyển vốn chỉ là phàn nàn hai câu, không ngờ cái con thỏ này lại gật đầu theo.
Hạo Thiên Khuyển lại hỏi theo bản năng:
-Con thỏ, ngươi có sợ hay không?
Tần Thọ tuyệt không dối trá mà tiếp tục gật đầu.
Nhìn thấy Tần Thọ cũng sợ, Hạo Thiên Khuyển lập tức nhẹ nhàng thở ra, mọi người cùng sợ như nhau, hắn cũng không cảm thấy mình mất mặt. Ngược lại là cảm thấy con thỏ trước mặt thuận mắt hơn nhiều...
Một chó một con thỏ song song ngồi ở kia, Hạo Thiên Khuyển nói:
-Con thỏ, ngươi nói chúng ta còn có mệnh ra ngoài không?
Tần Thọ truyền âm trả lời:
-Ta nói có, ngươi tin không?
Con mắt Hạo Thiên Khuyển lập tức sáng lên.
Tần Thọ vội vàng nói:
-Sợ! Sợ chút đi! Nếu như bị phát hiện, ngươi đợi đến biến thành mấy món trong bách khoa toàn thư thịt chó đi!
Hạo Thiên Khuyển lập tức liền biến thành dáng vẻ hơi sợ hãi thất kinh, thế nhưng vẫn tò mò hỏi:
-Con thỏ, sao ngươi không giả vờ sợ?
Tần Thọ hơi ngửa đầu nói:
-Từ khi thỏ gia ta bị bắt tới đây không có sợ qua! Sợ thì sợ, làm vẫn làm. Thỏ gia ta rất sợ, nhưng là thỏ gia ta lại không sợ!
Hạo Thiên Khuyển dựng thẳng một ngón tay cái lên nói:
-Ghê gớm! Theo như quê quán chúng ta nói, ngươi đây gọi là đánh nhau không mang đầu óc, trực tiếp xông lên.
Tần Thọ không thèm để ý hắn mỉa mai, mà ôm cánh tay nói:
-Lát nữa ta muốn mở một đường vết rách, ngươi nhắm cơ hội, ngay lập tức mang ta bay ra ngoài! Chỉ cần tốc độ nhanh, chắc chắn hắn sẽ không phản ứng kịp. Ta cũng không tin, có Dương Tiễn đuổi theo hắn, hắn còn có thể chăm chú đề phòng chúng ta!
-Có đạo lý! - Hạo Thiên Khuyển gật đầu như gà con mổ thóc. Nếu như là người khác nói như vậy với hắn, chắc chắn hắn sẽ khịt mũi coi thường. Nhưng sau khi thấy Tần Thọ ăn sạch pháp bảo Thanh Sơn Ấn của Thanh Sư, hắn vẫn là có lòng tin với răng lợi của Tần Thọ.
Tần Thọ nhìn xem vẻ mặt đần thối của Hạo Thiên Khuyển, lại liên tưởng đến từ lúc gặp mặt đến bây giờ, Hạo Thiên Khuyển bày ra đủ loại biểu hiện, Tần Thọ trực tiếp nhấc hắn từ đám hàng có trí khôn, dời đến hàng ngũ ngu si tứ chi phát triển.
-Hiện tại xử lý thế nào? - Hạo Thiên Khuyển hỏi.
Tần Thọ nói:
-Chờ...
Hiện tại Hạo Thiên Khuyển xem con thỏ như cây cỏ cứu mạng duy nhất, theo bản năng cực kỳ nghe lời.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng hét lớn, giống như Dương Tiễn cách không làm khó dễ, Bách Tuế phải quay ra ứng phó...
Tần Thọ đột nhiên mở hai mắt ra, xoay người cúi đầu!
Hao Thiên khuyển lập tức lại gần, hỏi:
-Bắt đầu?
Tần Thọ vô cùng nghiêm túc, nghiêm chỉnh nói:
-Đi tè một bãi trước đã!
-Mẹ… - Hạo Thiên Khuyển lập tức cứng ngắc nguyên tại chỗ...
Ngay khi Hạo Thiên Khuyển ngây người một lúc, trầm tĩnh trong nháy mắt, Tần Thọ đột nhiên bắt lấy vải dưới chân, cắn một cái đi lên!
Nháy mắt cái túi bị cắn mở một đường vết rách, đồng thời răng Tần Thọ như là cái kéo sắc bén, cắn một đường, mở ra một cái lỗ hổng thật dài...
Tần Thọ đang cắn thoải mái, bỗng nhiên cảm giác có người kéo tai của hắn.