Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 72: Máy lặp lại

Chương 72: Máy lặp lại

Đương nhiên, đa số tiên nhân tới để góp vui, chạy theo sự náo nhiệt, không hẳn là thấy mình không kiềm chế được mà chỉ đơn thuần là tham gia náo nhiệt, góp vui vẻ.

Có người vui có người buồn, trên một ngọn núi nào đó, một người đầu trọc và một đạo nhân tóc tai bù xù ngồi song song với nhau.

-Sư huynh, xem ra kế hoạch của ngươi thất bại rồi, vũ điệu do vị tiên tử này tuy không hẳn là tuyệt thế, nhưng cũng không quá tệ. - Tên đầu trọc nói.

Đạo nhân tóc tai bù xù chính là Vô Lượng Lão Tổ, Vô Lượng Lão Tổ cười ha ha nói:

-Ai nói thất bại?

Đầu trọc không hiểu nói:

-Sư huynh, không phải ngươi muốn mượn cơ hội này giúp tiểu tử Vô Lượng Kiếm Tiên báo thù sao? Kết quả người ta không những không mất mặt, còn dát thêm vàng vào mặt, như vậy không tính là thất bại sao?

Vô Lượng Lão Tổ đặt chén rượu xuống, thản nhiên nói:

-Ai nói với ngươi, ta muốn giúp tiểu tử kia báo thù?

Đầu trọc ngạc nhiên:

-Không phải báo thù sao? Vậy sư huynh mất nửa ngày đưa họ từ mặt trăng xuống đến đây để làm gì?

Vô Lượng Lão Tổ lắc đầu nói:

-Sư đệ, cái gì nên hỏi thì hỏi, không nên hỏi thì đừng hỏi. Chuyện của con thỏ này, đến đây thôi, sau này đừng nhắc lại nữa, hắn không có quan hệ gì với chúng ta, hiểu chưa?

Đầu trọc nghe vậy thì dấu chấm hỏi đầy mặt, còn muốn hỏi thêm, lại nghe Vô Lượng Lão Tổ cao giọng nói:

-Vũ điệu hôm nay của tiên tử lộng lẫy đẹp tuyệt trần, dựa theo lệ cũ, sợ là phải có phong thưởng rồi…

Lời này vừa nói ra, không ít người bắt đầu ồn ào, đặc biệt là bên chỗ Bát Tiên…

Tần Thọ không biết Vô Lượng Lão Tổ, kéo Hạo Thiên Khuyển lại hỏi:

-Người đứng trên đó là ai? Thật không tệ.

Hạo Thiên Khuyển nói:

-À… là Vô Lượng Lão Tổ, một người đã sống rất lâu, thực lực cao cường.

Tần Thọ nghe vậy, lập tức ngây ngẩn cả người… Người này giúp họ tìm chỗ tốt? Vậy…

Tần Thọ chỉ cảm thấy não không đủ dùng, trước khi tới đây hắn đã nghĩ vô số khả năng, các loại thuyết âm mưu. Tính cả trường hợp xấu nhất là khiêu vũ không đẹp khiến đế vương giận dữ, kéo ra ngoài chém… Dù sao, chuyện này ở trong lịch sử cũng từng xảy ra không ít.

Nhưng sau khi gặp được Ngọc Đế, hắn chợt phát hiện, mình quá coi thường sự độ lượng của Ngọc Đế, cũng quá coi thường sự độ lượng của tiên nhân rồi.

Đám tiên nhân này đều không phải hạng người bụng dạ hẹp hòi, dù sao đi nữa thì cũng không chết được, còn có được mặt mũi, nuốt ít nguyên khí, uống chút rượu tiên, ăn tí trái cây… Kiểu nào cũng thấy đây là chuyện tốt. Hôm nay Vô Lượng Tổ Sư còn giúp họ tìm chỗ tốt…

Tần Thọ thực sự không nghĩ ra, Vô Lượng Tổ Sư này đang mưu tính cái gì....

Dưới sự ồn ào của mọi người, cuối cùng Ngọc Đế cũng phản ứng, đôi mắt khẽ mở ra dưới tầng ánh sáng vàng, tuy rằng không nhìn thấy, nhưng mọi người cảm giác được ngay lập tức, Ngọc Đế đang chú ý tới bọn họ!

Vì vậy, tất cả mọi người yên tĩnh lại…

Tim của Tần Thọ cũng đập nhanh hơn, sống hay chết, tất cả đều dựa vào câu nói của Ngọc Đế, hắn không căng thẳng mới lạ.

Chỉ nghe Ngọc Đế bình tĩnh nói:

-Nếu chư vị tiên gia đều thấy đây mà một vũ điệu hay, vậy thì phải thưởng rồi, về phần ban thưởng cái gì...

Ngọc Đế chưa nói, tất cả mọi người đều không dám lên tiếng.

Nhưng chỉ có một người ngoại lệ, đó là Thái Bạch Kim Tinh, một người rất đáng tin trong mắt Ngọc Đế, nãy giờ vẫn chưa nói lời nào!

Thái Bạch Kim Tinh tiến lên phía trước nói:

-Khởi bẩm Ngọc Đế, thần đã đi lên mặt trăng, nguyên khí trên kia cạn kiệt, cây cỏ đơn điệu, thứ có thể ăn được chỉ có hoa quế thôi, Hằng Nga tiên tử và Thỏ Ngọc còn ở trong sơn động, cuộc sống gian nan. Thần cho rằng, bệ hạ nên ban thưởng cho Hằng Nga rời khỏi mặt trăng, tìm nơi khác ở.

Nghe nói như thế, Hằng Nga lập tức căng thẳng, Bách Hoa tiên tử bên cạnh nắm tay của nàng, ý bảo nàng không cần căng thẳng.

Tần Thọ muốn ôm chân Thái Bạch Kim Tinh hôn hai cái, đây quả thực đã nói tới mong muốn trong lòng hắn! Trong lòng điên cuồng hét lên:

“Đúng, đúng, đúng... Ngọc Đế hãy ban thưởng đi!”

Sau khi Ngọc Đế nghe xong, ánh mắt đảo qua Tần Thọ và Hằng Nga nói:

-Ban thưởng Nguyệt cung.

Lời này vừa nói ra, Tần Thọ nín thở nửa ngày vì kích động, thiếu chút nữa biến thành phun một ngụm máu... Trong lòng hét lớn: “Mẹ nó! Đầu của Ngọc Đế này bị cửa kẹp à? Thái Bạch Kim Tinh nói chuyển nơi ở, ngươi lại trực tiếp ban cho một tòa cung! Tặng một cái chòi hóng mát trong hố núi lửa, vậy thì có tác dụng gì? Trị ngọn không trị gốc!”

Hằng Nga cũng sững sờ, sau đó trong mắt lộ vẻ thất vọng, nếu có thể rời khỏi một nơi cô quạnh như mặt trăng, thì ai tình nguyện ngây người ở trên đó chứ?

Tần Thọ thấy sự thất vọng trong mắt Hằng Nga, trong lòng thấy đau đớn, đầu óc nóng lên, tiến lên phía trước nói:

-Ngọc Đế, mấu chốt là chỗ ở của chúng ta không có nguyên khí, ngài ban một tòa cung để ở thì có tác dụng gì chứ.

Lời này vừa nói ra, toàn trường xôn xao... Tuy tiên tử chú ý sự tự do tự tại, nhưng trong một số trường hợp, mọi người vẫn hiểu rõ địa vị của mình. Người đứng đầu thiên địa ở trước mắt, nhất định phải tỏ ra cung kính...

Đương nhiên, Ngọc Hoàng Đại Đế trấn áp thiên hạ, đa số thần tiên nhìn thấy đều nơm nớp lo sợ, ai dám nhảy ra làm loạn như vậy? Ít nhất cũng phải làm có nghi thức, lễ độ mà thêm hai chữ khởi bẩm, và động tác phải là bước từng bước nhỏ tiến lên chứ.

Bởi vì rất nhiều người ở đây đều rất lười, nên mọi người thà đừng nói gì hơn là làm những hành động đó.

Mà Tần Thọ thực lực yếu như vậy, ngay cả đánh rắm còn không dám, chớ nói chi là tiến lên nói chuyện.

Tất cả mọi người đều đổ mồ hôi lạnh giúp con thỏ này, chỉ có Tần Thọ còn chưa biết chuyện gì… Hắn đến từ địa cầu có suy nghĩ thoáng hơn, rất nhiều quy củ đều không hiểu, đồng thời cũng không quá để ý tới những thứ này. Nếu đã nói ra miệng rồi cũng không thể thu hồi lại, dứt khoát trơ mắt nhìn và chờ thôi.

Hạo Thiên Khuyển trực tiếp tạo khoảng cách với Tần Thọ, bày tỏ hắn ta không quen biết con thỏ điên này.

Nhưng Bát Tiên lại rất nghĩa khí, đứng ở phía sau Tần Thọ, chỉ là trong tay họ đang cầm các công cụ để bắt thỏ, nhốt thỏ… Hiển nhiên đây không phải tới để giúp hắn rồi…

Nghe Tần Thọ nói vậy, tất cả mọi người cho rằng ít nhất Ngọc Đế cũng sẽ tỏ chút khó chịu mới đúng.

Kết quả, giọng điệu của Ngọc Đế từ uy nghiêm chuyển thành có vài phần ung dung cùng thích thú cười nói:

-Ồ? Thỏ Ngọc, vậy người muốn gì?

Lời này vừa nói ra, người có mặt ở đây thiếu chút nữa rớt hết cằm xuống đất!

Mọi người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, ngươi nhéo ta, ta nhéo ngươi, ngươi đánh ta một cái, ta lại đá ngươi một cái.

Đau quá!

Đây không phải nằm mơ!

Ánh mắt của mọi người nhìn con thỏ kia đã thay đổi, lần đầu tiên Ngọc Đế có đãi ngộ như vậy, còn với một con thỏ.

Tần Thọ cũng không ngờ Ngọc Đế lại dễ nói chuyện như vậy, suy nghĩ một chút, lập tức nói:

-Ta chỉ muốn chút nguyên khí, áo cơm không lo… thật sự chúng ta đã quá thảm rồi.

Ngọc Đế nói:

-Ừm, ý kiến rất đúng trọng tâm, thưởng Nguyệt cung.

Tần Thọ nghe vậy, lập tức ngây ra, cảm thấy đau đầu, cái tai giật nhẹ, sau khi xác định mình không nghe lầm, hỏi:

-Ngọc Đế, vừa mới thưởng rồi, chúng ta có thể xin ban thưởng cái khác không? Ví dụ như đồ ăn, nguyên khí, đan dược, công pháp gì đó.

Ngọc Đế nói:

-Ừ, thưởng Nguyệt cung.

Tần Thọ nghe vậy lập tức xù lông, mắng trong lòng: "Mẹ nó, Ngọc Đế này là cái máy lặp lại à!"

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ trên ngọn núi nhỏ:

-Nếu là phần thưởng, thì chỉ thưởng một tòa Nguyệt cung cũng quá hẹp hòi rồi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất