Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 71: Điệu múa khuynh thành động lòng người (Hạ).

Chương 71: Điệu múa khuynh thành động lòng người (Hạ).

Biển hoa kéo Hằng Nga bay lên, phiến băng cũng bay theo, dựng ở trên mặt hồ.

Bách Hoa tiên tử vung tay lên, một đóa hoa to lớn phát sáng rơi phía sau tấm băng, toàn bộ tấm băng đều rọi sáng, giống như một mặt trăng to lớn.

Bóng hình xinh đẹp của Hằng Nga được ánh sáng mặt trăng chiếu rọi xuống, phác họa ra đường cong gần như hoàn mỹ kia, trong bóng tối, một con khổng tước nhỏ thoát xác mà ra, hiếu kỳ nhìn thế giới này… Khổng tước nhỏ đang trưởng thành trong gió lớn, đối đầu với sự tàn khốc của đất trời, giương cánh bay lên không trong sự khắc nghiệt, hót vang vui vẻ trên không trung, nhảy múa giữa trăm hoa, ngợi ca vẻ đẹp của thế gian này…

Mọi người nhìn thấy, khóe mắt không nhịn được mà ẩm ướt.

Mọi người thấy rất rõ, nói là một con khổng tước nhỏ, thực ra, khổng tước này là thay mặt tất cả mọi người…

Tu hành không dễ, đại đạo khó khăn, mỗi một bước của những tiên nhân đều như đấu với trời, tranh với đạo, gian khổ trong đó, đều từ trong quá trình trưởng thành của khổng tước nhỏ mà dẫn tới đồng cảm.

Thế nhưng khổ nữa, đau đớn nữa, mệt mỏi nữa… Khi đứng giữa muôn hoa, đây không phải tùy ý phát tiết sự bất mãn trong lòng mà là dùng tâm hồn như ánh mặt trời để múa, trả lại nhiều vẻ đẹp hơn cho thế gian.

Đây không phải điệu múa của khổng tước, đây là điệu múa của nhóm tiên.

Tần Thọ thấy vậy, gương mặt cũng không dám tin nổi, bởi vì điệu múa này hoàn toàn thay đổi. Khác hoàn toàn với lúc luyện tập trong hang núi trên mặt trăng.

Hiển nhiên, lúc hắn cãi cọ ở bên ngoài, Hằng Nga cũng không nhàn rỗi, không chỉ kết giao với người bạn Bách Hoa tiên tử này, còn thay đổi điệu múa lần nữa, không chỉ đẹp còn ẩn chứa ý nghĩa vô cùng sâu xa, lôi kéo sự đồng cảm của người ta, khiến người ta tỉnh ngộ…

-Thì ra điệu múa không chỉ xuất sắc, bạo dạn, thì ra trong điệu múa, còn có tình, còn có chuyện xưa… - Khoảnh khắc này, Tần Thọ mới hiểu ẩn ý bên trong điệu múa.

Khi điệu múa kết thúc, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh…

Dưới sân, Hằng Nga cũng từ trong điệu múa tỉnh lại, nhìn nhóm tiên xung quanh một chút, lại nhìn các đại lão trên đài mây, nàng căng thẳng cắn chặt môi theo bản năng, nàng dường như nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.

Đúng lúc này, một bàn tay ngọc vỗ lên vai nàng, Bách Hoa tiên tử mỉm cười nói:

-Chuẩn bị đón nhận đi…

Hằng Nga không hiểu…

Không đợi Hằng Nga đặt câu hỏi, chỉ nghe thấy tiếng hoan hô vang lên từ bốn phía, hơn nữa còn kèm theo tiếng vỗ tay như sấm dội.

-Hay!

-Đẹp lắm.

-Đẹp.

-Ha ha… Bách Hoa tiên tử, người có đối thủ rồi.



Nhìn nhóm tiên tự phát đứng lên vỗ tay, Hằng Nga há hốc miệng… Có điều Hằng Nga vẫn là người khôi phục bình tĩnh đầu tiên, hành lễ với bốn phía, cảm ơn mọi người. Cùng với đó đôi mắt xinh đẹp kiểm tra xung quanh, hy vọng có thể nhìn thấy cái gì, tuy rằng nàng hoàn toàn không ôm hy vọng.

Tần Thọ vừa nhìn, nhanh chóng đá Hạo Thiên Khuyển một cước nói:

-Huynh đệ giúp đỡ, giúp ta cao hơn chút, để tiên tử nhà ta nhìn thấy ta.

-Ngươi chính là thú cưng, nhiều thần tiên như vậy ở đây, đoán chắc không nhìn thấy ngươi. Hao Thiên Khuyển lẩm bẩm.

Cách đó không xa, Lý Thiết Quải không chút hình tượng nào mà đau lòng ôm gậy của mình hừ hừ nói:

-Còn cho rằng ngươi đang ở hội trường phụ nữa, ai sẽ tìm ngươi. - Lam Thái Hòa cười nói:

-Lã Động Tân, Hàn Tương Tử, mỹ nữ tuyệt sắc như vậy ở trước mắt, chẳng lẽ các ngươi không muốn thể hiện một chút sao?

Lã Động Tân lắc đầu một cái, vốn không muốn động đậy, thản nhiên nói:

-Xưa nay đều là tiên tử múa vì ta, khi nào thì ta vì nàng mà thể hiện rồi? Thể hiện? Điều đó là không thể.

Hàn Tương Tử cũng ôm vai ngồi đó nói:

-Không sai, thể hiện cái gì, tuyệt đối không thể.

Tần Thọ thấy vậy, lắc đầu một cái, không thèm để ý mấy tên này, nếu không ai giúp đỡ, hắn tự mình dùng sức nhảy một cái, bay lên trời, đồng thời vung móng vuốt, vặn vẹo cái mông to, đuôi nhỏ, vành tai lớn, oa oa kêu lớn:

-Bên này, bên này, bên này!

Lúc hạ xuống, dưới chân bỗng có thêm lực chống đỡ, sau đó vứt hắn lên không trung.

Tần Thọ vừa cúi đầu nhìn, là Hán Chung Ly dùng quạt giúp hắn một tay…

Tần Thọ nở nụ cười, ngỏ ý cảm ơn, tiếp theo sau đó hô lớn.

Tần Thọ cũng không hy vọng Hằng Nga có thể nhìn thấy, nhưng mà… Có lúc trong lòng có nhau, ngàn dặm cách xa cũng có thể nhìn nhau.

Ngay lúc Tần Thọ nhảy lần thứ ba, ánh mắt Hằng Nga nhìn lại, hai người bốn mắt giao nhau, khoảnh khắc đó, tất cả lo lắng, phiền muộn, căng thẳng… chớp mắt tan biến, chỉ có nụ cười hạnh phúc…

Đặc biệt là Hằng Nga, trước khi không nhìn thấy Tần Thọ, tay nàng vẫn run rẩy, nhưng sau khi nhìn thấy con thỏ nghịch ngợm này, nụ cười và sự tự tin lần nữa trở lại trên người, cả người phát ra ánh sáng, cùng với nụ cười thản nhiên kia, thoáng chốc chinh phục toàn trường!

Thấy cảnh này, Tần Thọ hét lớn:

-Đấy là của ta, là…

Nhưng mà chữ ‘người con gái’ cuối cùng còn chưa nói ra…

-Ầm.

Con thỏ nằm nhoài trên bàn, hét lớn:

-Tên mập, sao ngươi lười thế?

Tần Thọ vừa chửi bậy vừa quay đầu nhìn, chỉ thấy Hán Chung Ly đứng đó, trợn mắt… Chẳng qua Hán Chung Ly cũng còn may, chỉ là ánh mắt thưởng thức mà thôi.

Nhìn ra một mặt khác nữa…

Hai tên cợt nhã vốn nói không thể hiện, Lã Động Tân và Hàn Tương Tử không biết đã đổi chỗ từ lúc nào.

Hàn Tương Tư dựa trên cây khô, tạo dáng thổi sáo, gương mặt khẽ đau thương, ánh mắt say mê nhìn phương xa, ánh mắt dần nâng lên rồi sau đó…

-Lã Động Tân, ngươi quá đáng.

Hàn Tương Tử mắng, chớp mắt hình tượng tan vỡ.

Trên cây, Lã Động Tân đứng trên cành cây trên đầu Hàn Tương Tư, vác kiếm dài, tay áo bay bay, bồng bềnh như tiên, gương mặt buồn rầu tang thương, khiến Tần Thọ nhìn cũng có chút động lòng, cho nên Tần Thọ liền sờ một tảng đá, quăng vèo cái tới.

Kết quả Lã Động Tân không nhúc nhích, một đạo khí mạnh mẽ khuếch tán, tảng đá nát tan! Sau đó Lã Động Tân vung tay lên, một hạt giống trong tảng đá rơi vào tay hắn, hạt giống mọc rễ nẩy mầm trong lòng bàn tay hắn, khỏe mạnh trưởng thành, hóa thành một đóa hoa nhỏ…

Lã Động Tân khẽ ngửi một cái, mang theo vài phần phiền muộn và thanh nhã nói:

-Hoa thơm người càng thơm, hoa đẹp vì người đẹp…

Lã Động Tân nói xong thì vung tay lên, hoa bay đi…

Tần Thọ nhìn thấy mục tiêu, rõ ràng là Hằng Nga.

Gương mặt Tần Thọ nhất thời đen thui, mắng to một tiếng:

-Mẹ nó.

Tần Thọ phóng một cái, vọt lên trời, một tay nắm lấy đóa hoa kia, muốn vò nát.

Lã Động Tân lạnh lùng nói:

-Hoa đẹp như thế, do ta bảo vệ, ngươi không vò nát được.

Tần Thọ phát hiện, trên hoa vẫn còn kết giới bảo vệ. Không nói hai lời đã trực tiếp nhét vào miệng, răng rắc… Kết giới tan nát, hoa… bị ăn mất!

Gương mặt Lã Động Tân vốn hờ hững, vẻ mặt nháy mắt cứng lại.

-Xuống đây đi, vừa nãy nói bảo hộ liền đã bị thỏ nhai nát, một cú tát này đau không? Nếu ta giống ngươi, cũng không còn mặt mũi nào ra vẻ nữa. Hạo Thiên Khuyển ở dưới kêu lên.

Hàn Tương Tử gật đầu theo, Tần Thọ liếc hắn một cái nói:

-Ngươi gật đầu cái gì? Ngươi còn không bằng hắn đấy, người ta tốt xấu gì cũng ra vẻ được một lúc, ngươi còn chưa bắt đầu đã bị giẫm dưới chân rồi…

Hàn Tương Tử:

-Con thỏ chết giẫm…

Đến đây, tổ hai người ra vẻ của Bát Tiên, toàn quân bị diệt.

Mà đây vẻn vẹn là một góc của đại quân đông đảo dụ dỗ cưỡng ép mà thôi.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất