Chương 76: Hắc Ma Thần Hạp
Chương 76: Hắc Ma Thần Hạp
Tế Điên nghe xong thì chắp tay nói:
-Vậy thì ngươi đã tìm nhầm người rồi, bần tăng nổi tiếng nghèo hèn, chính là cái loại kẻ trộm cắp nghèo ấy...
Tần Thọ nghi ngờ nhìn Tế Điên, hỏi:
-Thật?
Tế Điên đáp:
-Thật! Đúng là như vậy! Nếu ta mà nói láo, ta không mang họ Tế!
Tần Thọ trợn mắt nói:
-Ngươi đừng tưởng ta không biết, ngươi họ Lý!
Cái mặt mo của Tế Điên đỏ bừng hết cả lên, lập tức ho khan một cái, nói:
-Ta thật sự không có đồ dư thừa gì để cho ngươi cả.
-Ta không tin, ta tự mình kiểm tra.
Tần Thọ nói xong liền nhảy lên người Tế Điên lục xoát một lượt, sau khi lục xoát hết một lượt thì quả thật không có gì, nhưng khi Tần Thọ sờ đến túi quần… hắn sững sờ. Quần áo của mấy người thời xưa, đặc biệt là quần , về cơ bản là không có túi. Cho nên, số người mặc quần có túi ít đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay...
Mà Tần Thọ lại vừa vặn gặp được một người mặc quần có túi, hơn nữa không phải là túi bình thường, mà là túi pháp bảo!
Trong lòng Tần Thọ rung động, hắn nhìn vào bên trong, quả nhiên bên trong có hai cái lỗ hổng, hắn duỗi cái móng vuốt thỏ vào bên trong túi móc móc...
-Ngươi làm cái gì vậy? Trêu chọc con trai nhà lành?
Tế Điên vội vàng túm chặt lấy đũng quần, vươn tay ngăn chặn cái móng vuốt thỏ kia, kích động hét lên.
Tần Thọ nhếch môi, không nói gì cả, đưa tay móc tiếp, móng vuốt từ bên trong thò ra, có hai cái lỗ, không hơn không kém! Một cái thông đến trứng lông, một cái thông ra bên ngoài...
Tần Thọ suy nghĩ về phản ứng kì lạ của Tế Điên, dựa vào tiền sử ăn thịt chó của người này, hai mắt hắn liền sáng lên như đèn pha ô tô, nhưng hắn không nói cái gì, hắn thu móng vuốt lại, quay trở lại mặt bàn, ngồi xếp bằng và mỉm cười với Tế Điên:
-Tế Điên, ta nói cho ngươi một bí mật.
-Bí mật gì? Tế Điên hỏi.
Tần Thọ nói:
-Ta không chỉ có răng tốt, mà giọng cũng rất tốt, ngươi có tin chỉ cần ta hét lên một cái, tất cả mọi người ở đây đều sẽ biết ngươi là đạo tặc...
-Câm miệng! - Tế Điên lập tức bịt mồm Tần Thọ lại.
Tần Thọ dứt khoát duỗi hai bàn tay ra, hai bàn tay xoa xoa với nhau… Lúc trước Tần Thọ bị dọa sợ gần chết, cứ tưởng sẽ bị bắt hầm chung với thịt chó. Cuối cùng cũng tìm được khổ chủ, nếu Tần Thọ không hố chết hắn ta, hắn không mang họ tần!
-Ta thật sự không có gì cho ngươi. - Tế Điên ủ rũ.
Tần thọ đẩy tay Tế Điên ra rồi nói:
-Thôi, ta đi về đây, ngươi cứ từ từ suy nghĩ, đợi đến khi ta xuống đài mây rồi mà ngươi vẫn chưa nghĩ xong thì ta sẽ không trở lại nữa. Ai da, ta còn chưa đi cảm ơn Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân, ta đi trước đây...
-Ngươi đứng lại!
Tế Điên vừa nghe xong thì lập tức lo lắng. Hắn biết tính tình của cái tên Dương Tiễn kia, nếu để hắn ta biết hắn suốt ngày có ý định với Hạo Thiên Khuyển, cái tên Dương Tiễn kia chắc chắn sẽ đánh lên Linh Sơn để tìm hắn tính sổ! Cái tên kia chính là một thùng thuốc nổ không thể chọc vào. Có sức mạnh dọa người thì cũng thôi đi, lại còn được Ngọc Đế chống lưng, ai dám cứng đối cứng với hắn ta?
-Nghĩ kỹ rồi?
Tần Thọ quay đầu, nhếch môi một cái rồi hỏi.
Tế Điên hừ hừ hai cái, lấy một chiếc hộp nhỏ cỡ ngón tay từ trong ngực ra, đặt chiếc hộp vào trong lòng bàn tay, nói:
-Ranh con, xem như ngươi lợi hại, đợi ta tìm xem có cái gì cho ngươi không.
Tế Điên vừa nói vừa mở cái hộp nhỏ trên tay ra, hắn chưa kịp chọn gì thì đã có một cái móng vuốt thỏ thò qua!
Tế Điên vội vàng lấy tay nắm chặt lấy cái hộp, hét lên:
-Ranh con, ngươi muốn làm cái gì?
Tần Thọ chỉ vào cái hộp kia, nói:
-Ta không muốn thứ gì khác. Chiếc hộp của ngươi rất tinh xảo, rất hợp với khí chất của ta, hay là ngươi đưa cái hộp cho ta đi.
-Cái gì?
Tế Điên nghe xong suýt nữa nhảy dựng lên, xách cái tai thỏ của Tần Thọ lên nói:
-Đừng có mơ!
Tần Thọ há miệng kêu to:
-Ta biết rồi...
-Cho ngươi! - Tế Điên vô cùng chán nản đồng ý.
Tần Thọ dứt khoát ngậm miệng lại, cười ha ha nhìn cái hộp trong tay Tế Điên. Tần Thọ không biết cái hộp kia là bảo bối gì, dù sao, bây giờ thứ hắn thiếu nhất, muốn nhất, chính là một bảo bối có thể chứa đồ. Nếu không, chả lẽ về sau cứ mỗi lần có đồ tốt là hắn lại nhét hết vào miệng ăn sao? Trong tương lai, hắn không thể lúc nào cũng cõng đồ dùng hàng ngày trên lưng được...Vì vậy, hắn nhất định phải có một bảo bối có thể chứa đồ.
Qua phản ứng của Tế Điên, hắn có thể chắc chắn đến tám phần là cái hộp này không phải đồ vật bình thường.
Tế Điên khẽ cắn môi, vẻ mặt đau đớn lấy hết đồ vật trong cái hộp ra bỏ sang một cái túi khác, sau đó dùng tay lau qua cái hộp một lượt mới nhét nó cho Tần Thọ:
-Nhớ kỹ những gì ngươi đã nói, chuyện kia tuyệt đối không được phép nói ra! Ta đã lau sạch dấu ấn trên Hắc Ma Thần Hạp này rồi, ngươi đưa tinh thần lực của mình vào trong cái hộp này là có thể nhận chủ. Sau khi nhận chủ, nó sẽ mở đóng theo ý của ngươi, trong cái hộp này có càn khôn, không gian rất lớn. Nhưng mà không gian có thể đựng được đồ lại không lớn lắm. Thỏ con, nếu bây giờ ngươi đổi ý, ta có thể dùng thứ khác đổi với ngươi.
Tần Thọ nhanh chóng lắc đầu từ chối, Tế Điên càng thêm đau lòng, đã nói rõ là đồ tốt rồi, không có lý do gì mà lại không cần đồ tốt cả?
Tần Thọ không nói hai lời đưa tay cầm lấy cái hộp, nói:
-Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không nói ra, ta là người miệng lưỡi rất kín đáo.
-Hừ! Có quỷ mới tin ngươi! - Tế Điên mắng.
Thần Thọ không thèm để ý đến Tế Điên nữa, chăm chú quan sát kỹ cái hộp ở trong tay, đây là một cái hộp màu đen, hình như là thiếc đen, nhìn bề ngoài giống một cái rương sắt lớn với một số họa tiết quỷ thần được khắc họa trên thân hộp, nhìn có vẻ thần bí, bên trên có một cái lỗ, không biết để cắm cái gì.
Tần Thọ không quan tâm, hắn làm theo lời Tế Điên rót tinh thần lực vào trong cái hộp, sau mười năm phút, Tần Thọ cảm giác như là mình đang ngồi ở trong hầm băng, cả người không khỏi run cầm cập! Đồng thời, trong đầu hắn vang lên tiếng ma quỷ gào khóc, hắn hoa hết cả mắt, cảm giác như đang ở trong một thế giới toàn là màu đen!
Bầu trời toàn là mây đen cuồn cuộn, không nhìn thấy ánh mặt trời đâu, mặt đất đỏ như máu, không biết là dung nham hay là máu, đâu đâu cũng toàn là xương cốt, không phân biệt được đó là xương cốt của giống loài gì… Dưới chân hắn là một ngọn núi màu đen như một chiếc ngai vua.
Tần Thọ đứng bên trên ngọn núi, cả người lạnh run, càng lúc càng lạnh!
Đúng lúc này...
-A di đà phật, thỏ con. Còn không mau tỉnh lại!
Một câu a di đà phật đột ngột vang lên, giọng điệu trang nghiêm, một cỗ phật khí mênh mông xé mở mây đen chảy vào người Tần Thọ.
Cuối cùng Tần Thọ cũng cảm nhận được một chút nhiệt độ, hắn giật mình một cái, thế giới trước mắt biến mất, hắn lại trở về giữa Thiên Đình.
-Vừa rồi...
Tần Thọ đang định hỏi.
Tế Điên lắc đầu nói:
-Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, đó chính là cảnh tượng bên trong Hắc Ma Thần Hạp.
Tần Thọ nghe xong thì giật mình nói:
-Trời đất, bên trong cái hộp này là một thế giới sao?
Tế Điên nói:
-Không biết, tuy rằng nhìn nó rất lớn, nhưng nơi có thể di chuyển chỉ quanh ngọn núi giống cái ngai vàng đó thôi, khi đến khu vực kết giới sẽ có một tầng kết giới vô hình ngăn cản, không bước ra được. Cũng không biết mấy thứ bên ngoài là thật hay giả. Theo bần tăng thì phần lớn là giả.