Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 77: Rượu thịt đi qua ruột

Chương 77: Rượu thịt đi qua ruột

Lúc này Tần Thọ mới nhẹ nhàng thở ra.

Tế Điên cười khà khà nói:

-Con thỏ kia, thời gian ta sở hữu cái hộp này chưa được lâu, có rất nhiều bí mật ta cũng không nắm rõ. Có khả năng bên trong thật sự chứa đựng điều ma quỷ thần bí đó… Khà khà, nếu bây giờ ngươi hối hận, ta vẫn có thể lấy món bảo bối khác đổi với ngươi.

Tế Điên càng nói càng dọa người, Tần Thọ biết, cái hộp này nhất định là một món bảo vật giá trị, tuyệt đối không đổi.

Tế Điên lại lằng nhằng gây khó dễ thêm một lúc, thấy con thỏ này quyết tâm không chịu đổi nữa, mới đành phải từ bỏ.

Tần Thọ lập tức dùng dây Điếu Long buộc chiếc Hắc Ma Thần Hạp vào cùng với tấm lệnh bài đen tuyền rồi đeo lên cổ.

Đúng lúc này, Tế Điên đột nhiên nhướng đôi lông mày lên hỏi:

-Con thỏ, tấm lệnh bài trên cổ ngươi kia từ đâu ra vậy?

Tần Thọ thuận miệng nói:

-Nhặt được.

-Nhặt được ở đâu? - Tế Điên lại hỏi.

Tần Thọ trả lời:

Nhặt được trên mặt đất.

Tế Điên:

-...

Tế Điên không chịu từ bỏ ý định hỏi tiếp:

-Con thỏ kia, ngươi nói thật cho ta biết, rốt cuộc là nhặt được ở đâu.

Tần Thọ cũng không trả lời, mà hỏi lại:

-Vậy ngươi nói cho ta biết đây là vật gì đã.

Tế Điên nói:

-Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết rằng, đồ vật này vô cùng lâu đời… Ngươi không có chuyện gì thì tốt nhất đừng đeo lên cổ, nếu không sẽ rất dễ thu hút bọn yêu ma quỷ quái.

Có phản ứng khi nhìn thấy tấm lệnh bài, Tế Điên không phải người đầu tiên, mà còn một người nữa là Xích Cước Đại Tiên.

Lúc đó Tần Thọ đã cảm thấy tấm lệnh bài này có vấn đề rồi, bây giờ lại nghe Tế Điên nói như vậy, trong lòng lại càng thấy chắc chắn có vấn đề.

Nhưng mà tấm lệnh bài là Ngô Cương đưa cho hắn, Tần Thọ nắm lấy, Ngô Cương chắc sẽ không tới mức hãm hại hắn, cho nên trước nay vẫn không cất đi. Tuy nhiên nghĩ kỹ lại, hình như Ngô Cương cũng chưa từng bảo hắn phải đeo ra bên ngoài rêu rao khắp nơi, mà chỉ bảo hắn là khi nào gặp chuyện thì lấy ra thử xem...

Vừa nghĩ tới, Tần Thọ lập tức nhét tấm lệnh bài vào trong chiếc hộp nhỏ.

Thu dọn sắp xếp xong mọi thứ, Tần Thọ cũng hài lòng mỹ mãn, chuyến đi tới Thiên Đình lần này cũng có thể nói là kiếm được khá nhiều, tuy nhiên Tần Thọ vẫn có chút tò mò hỏi:

-Tế Điên, sao ngươi lại nhìn chằm chằm tên kia vậy. Tham lam cũng không đến mức tìm đường chết như ngươi...

Lời nói này, Tế Điên nghe liền hiểu rõ, người ngoài không hiểu được.

Tế Điên kiêu ngạo ngẩng mặt nói:

-Chuyện bần tăng làm không cần phải giải thích cho ngươi.

Tần Thọ ngửa đầu nhìn Tế Điên, cười hề hề:

-Hình như miệng ta hơi lỏng lẻo...

Tế Điên lập tức trả lời:

-Thèm ăn đã được chưa?

-Thèm ăn thì ngươi cũng không cần thiết phải giết Hạo Thiên Khuyển chứ?

Tần Thọ nói tiếp:

-Dù sao thì con chó ấy cũng gần giống như người rồi...

Tế Điên trợn ngược hai mắt, nói:

-Ai bảo ngươi là ta giết hắn?

Thôi thì cả hai người đều cùng rõ ràng thẳng thắn nói ra.

-Vậy ngươi không giết hắn, sao ngươi ăn được? - Tần Thọ hỏi.

Tế Điên nói:

-Bần tăng chính là cao tăng cao quý, là Hàng Long La Hán trên núi Linh Sơn, sao có thể tùy ý sát sinh?

-Ta nhổ vào! Ngươi lại không tùy ý sát sinh? Làm phiền ngươi mỗi khi nói ra câu này, nôn hết xương gà trong miệng ra đi. - Tần Thọ nói một cách khinh bỉ.

Tế Điên lập tức móc cục xương ra, ném lên trên mặt bàn, quan tâm hỏi:

Ngươi ăn không?

-Cút! Ta là thỏ, không phải chó! - Tần Thọ tức giận.

Tế Điên vỗ vỗ đầu thỏ nói:

-Nguôi giận đi… Chúng ta nói chuyện nghiêm túc. Ta nói cho ngươi biết, con thỏ kia, bần tăng ăn con gà này không phải là ăn không.

Tần Thọ cười ha hả nói:

-Vậy à? Có phải ăn xong rồi còn trả lại tiền không?

Tế Điên không hiểu Tần Thọ nói có ý gì, gật gù đắc ý trả lời:

-Bần tăng ăn con gà, còn phải trả tiền? Đây là lý lẽ gì?

Khi đang nói, Tế Điên còn lấy ra một đĩa thịt gà đặt lên trên bàn.

Tần Thọ gật đầu ừ ừ, cười ha ha nói:

-Được rồi, không phải nói gì nữa, ăn đi!

Tế Điên gật gật đầu, cầm lấy một miếng thịt gà, sau đó liền ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào con thỏ, khuôn mặt con thỏ kia đầy vẻ đê tiện, hắn nhìn sao cũng thấy có vấn đề, cuối cùng vừa nghĩ ra, nghiêm mặt nói:

-Sau này đừng nói chữ 'đi' nữa!

-Ừ, ăn … - Tần Thọ gật đầu.

-Mẹ kiếp, không ăn nữa! Ngươi ghê quá đi!

Tế Điên vứt miếng thịt gà vào trong đĩa.

Kết quả con thỏ đáng chết kia, lập tức nhét cả đĩa thịt vào trong miệng… Tốc độ cực kỳ nhanh, Tế Điên không kịp phản ứng! Sau khi nhận ra, lập tức mắng chửi:

-Đồ con thỏ đáng chết nhà ngươi, ngươi cố tình đúng không?

Tần Thọ chìa tay ra nói:

-Ngươi không ăn, ta giúp ngươi ăn cho đỡ lãng phí. Nói chuyện nghiêm túc, ngươi nói ngươi không sát sinh, vậy thịt gà này từ đâu ra? Ồ, ta nhớ ra rồi, ngươi không phải có một câu cửa miệng sao? Phật tổ nằm trong tim, rượu thịt đi qua ruột, ngươi còn nói ngươi không sát sinh? Ta còn nghi ngờ, ngươi làm kiểm tra chứng chỉ như nào mà vào được núi Sơn Linh… Không phải là mua đấy chứ?

-Nói lung tung gì vậy. Ai mua chứng chỉ gì?

Tế Điên liếc mắt nhìn Tần Thọ một cái, sau liền ngửa cổ, khinh bỉ nhìn Tần Thọ nói:

-Ngươi con thỏ con này, nghe chuyện cũng chỉ nghe một nửa, lại còn lôi ra dọa, cũng không sợ mất mặt sao?

Tần Thọ không hiểu ý Tế Điên.

Tế Điên nói:

-Lúc ấy bần tăng nói là, rượu thịt đi qua ruột, Phật tổ nằm trong tim, người đời nếu học ta, giống như vào ma đạo. Ta không hề nói rằng ai cũng được làm như thế...

Tần Thọ bĩu môi nói:

-Ngươi như vậy còn không phải là điển hình cho việc gái làng chơi lập miếu thờ trinh tiết sao? Không cho người khác làm còn ngươi thì có thể?

Tế Điên giơ tay là một cái vung mạnh lên đầu của Tần Thọ:

-Bần tăng làm vậy, đó là vì có lý do.

-Lý do gì? Bụng đói?

Tần Thọ đê tiện hỏi.

Tế Điên đen sầm mặt nhìn con thỏ đáng chết, nén nhịn cả nửa ngày nói:

-Rồi sẽ có ngày ta khâu cái mồm ngươi lại!

-Không được rồi, cái mồm ta lại bị lỏng rồi...

Tần Thọ ngây ngô nói.

Tế Điên nhanh chóng đáp:

-Coi như ta sợ ngươi rồi, nói chuyện nghiêm túc! Lý do ta ăn thịt là như này...

Nói xong, Tế Điên vừa há mồm, chỉ nghe thấy tiếng kêu cục cục vang lên, sau đó một con gà mái nhảy ra từ mồm hắn, bay lên trên mặt bàn, đi lại lộp cộp lộp cộp.

Tần Thọ lập tức trợn tròn mắt:

-Ngươi đây là biến ra con gà sống!

Tế Điên lắc đầu nói:

-Cái miệng này của bần tăng ăn một con chết, phun ra hai con sống! Miệng liên tục luân hồi… Cho nên, ăn như này, không phải ăn, mà là độ!

-Ăn một con, phun hai con? Ngươi bán buôn gà… Ơ… Ta biết rồi, ngươi không phải La Hán!

Tần Thọ vỗ tay một cái kêu lên.

Tế Điên khó hiểu hỏi:

-Không phải La Hán thì là gì?

Tần Thọ cười tít mắt, gian xảo nhìn Tế Điên, dùng một ánh mắt đàn ông đều hiểu, từ tốn trả lời:

-Một con, hai con gà… Hì hì, ngươi không phải là trùm tú bà đấy chứ?

-Ta đập chết ngươi con thỏ đáng chết này!

Tế Điên lập tức cởi giày, đập đế giày vào thẳng mặt Tần Thọ.

Tần Thọ thuận đà bắt lấy liền nhét vào mồm...

Tế Điên nhìn thấy, hét lên một tiếng:

-Nhổ ra!

Đồng thời lôi ra, rốt cuộc lúc lôi được ra ngoài, chiếc giày rơm chỉ còn lại chút rơm

...

-Con thỏ đáng chết nhà ngươi, mồm ngươi không thể có chút nhân từ nào sao?

Tế Điên đau lòng nhìn mấy cọng rơm trong tay, thở hổn hển nói.

Tần Thọ tự tin không hề e sợ, lúc đầu tên này cũng dọa hắn sợ gần chết, nguy hiểm nhất là, nếu không phải vào thời điểm quan trọng Tần Thọ phản bội quay sang giúp Hạo Thiên Khuyển, có lẽ sẽ không thể vào được trong hội trường rồi. Quan trọng nhất chính là, không cẩn thận còn phải mang tiếng xấu. Nghĩ đến dáng vẻ khí phách của Nhị Lang Thần, có lẽ trốn ở trên mặt trăng cũng sẽ bị đối phương bắt được, nướng lên ăn.

Càng nghĩ, lại càng tức bụng… Không xử Tế Điên thì xử ai?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất