Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 82: Chắc là… ngã không chết đâu

Chương 82: Chắc là… ngã không chết đâu

Vẻ mặt Tần Thọ thâm trầm nói:

-Nàng thì biết gì? Biết bay thông thường thì thần tiên nào chẳng biết! Hôm nay thỏ gia ta sẽ dẫn nàng đi chơi một trò kích thích!

-Cái gì kích thích? - Hằng Nga hỏi!

Tần Thọ nhàn nhạt đáp:

-Bay, mọi người ai cũng biết, nhưng mà, rơi tàu bay thì làm sao bọn họ biết được!

Hằng Nga:

- y… không lẽ thật sự là em không khống chế được nữa rồi hả!

-Chứ sao nữa? Ta sắp nôn đến nơi rồi được không… - Tần Thọ khổ sở kêu lên!

-Cẩn thận, bay lên cao đi! - Hằng Nga thấy đám mây sắp trực tiếp rớt xuống dưới thì hét lớn!

Tần Thọ mặt mày tái xanh nói:

-Ta là muốn nó bay lên cao… kéo không nổi nữa rồi! Rơi tàu bay rồi… cẩn thận nha...

Giữa bầu trời, một đám mây trắng kéo một vòng cung tuyệt đẹp trên không trung, xoay một vòng, lại vẽ thêm mấy cái vòng tròn nữa rồi rơi xuống mặt trăng!

Soạt...

Bịch!

Một đám bụi lớn bay khắp nơi!

-Có thứ gì đó rớt xuống kìa? Ngô Cương lấy tay che ánh sáng chói chang nhìn lên bầu trời:

-Ừm, là con thọ chết tiệt đó, té chết đi, té chết đi hôm nay sẽ nướng thịt thỏ ăn. Ô… không ngờ lại không chết? Quả nhiên da dày thịt cũng dày, ài...

-Ai da… cái eo của ta… Ngọc Nhi, em thế này đâu phải là kỹ thuật Đằng Vân Giá Vũ đâu, đây là thuật tự sát trên không...

Hằng Nga chống cái eo của mình, đau đến nỗi nhăn mặt lại!

Oán trách một câu, Hằng Nga sờ sờ eo xong lại sờ sờ đôi vai, kinh ngạc nói:

-Ô… Ngọc Nhi, ngã từ trên cao như vậy xuống, ta lại không đau lắm! Thật kỳ lạ! Ủa? Ngọc Nhi! Ngọc Nhi em ở đâu vậy? Không phải là em có chuyện gì rồi chứ? Em đừng dọa ta!!

-Nàng còn không đứng dậy, thì thật sự là sẽ có chuyện thật đó… Cho ta thở một hơi đi. - Một giọng nói từ dưới mông Hằng Nga truyền đến, mặt Hằng Nga đỏ bừng vội vàng đứng dậy, cúi đầu nhìn một cái, chỉ thấy con thỏ giống như một cái đinh lớn, đầu thì cắm xuống đất, cái mông to mọng chổng lên trên, cái chân ngắn nhỏ, cái đuôi xíu xiu vẫy vẫy!

Lúc này mặt Hằng Nga đỏ như trái táo, chẳng trách không đau, cái nệm thịt này nhiều thịt như vậy, đau được mới lạ đó...

-Giúp một chút đi! Kéo ta lên...

Tần Thọ cố gắng đạp đạp đôi chân ngắn nhỏ, nhưng do chân mập quá, lại ngắn, đạp mãi không đặt được xuống đất, nên không dùng sức được...

Hằng Nga nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời không chú ý đến hình tượng, cười phá lên:

-Ha ha… Ngọc Nhi em nên giảm cân đi, mập quá rồi… ha ha… cái mông này còn lắc qua lắc lại…!

Tần Thọ:

-Còn nói ta, cái mông của nàng cũng đâu ốm hơn của ta bao nhiêu, không tin chúng ta dùng cân cân thử đi, chắc chắn của nàng nhiều thịt hơn!

Tần Thọ không phải là đang nói bừa đâu, đầu của hắn tuy là bị cấm xuống đất, nhưng cảm giác thì vẫn có nha. Cái mông của Hằng Nga ngồi lên cái mông của hắn, hắn đương nhiên là cảm giác được...nếu như đổi một hoàn cảnh khác, hắn thật sự không ngại cảm nhận thêm một chút nữa. Nhưng bây giờ thì...!

Hằng Nga trợn mắt liếc Tần Thọ, Tần Thọ có bao lớn đâu? Mập mấy, cũng có giới hạn thôi!

Hằng Nga nắm lấy cái đuôi nhỏ của Tần Thọ, dùng sức kéo...

-Ngao ô...

Tần Thọ kêu lên một tiếng kỳ lạ!

-Làm sao vậy? - Hằng Nga quan tâm hỏi!

Mặt Tần Thọ đỏ lên, lắc lắc đầu:

-Không có chuyện gì… có chút kích thích...

Tần Thọ sớm đã phát hiện ra rồi, cái đuôi nhỏ của hắn cực kỳ nhạy cảm, bị ngươi ta đụng nhẹ đã cảm thấy cực kỳ thoải mái. Bây giờ còn bị nắm một cái, cảm giác hết sức… Ừm. Hắn ta vô cùng nghi ngờ có phải của quý của mình mọc ở sai chỗ rồi không...!

Những lời này hắn không thể nói với Hằng Nga được, chỉ là sau này chú ý không để người khác nắm lấy đuôi nữa, quá kích thích…

-Được rồi, không quậy nữa, về nha thôi, cả người nhẹ nhõm… ta phải ngủ một giấc thật là ngon mới được!

Hằng Nga uốn éo ra, lập tức cái eo thon thả kéo dài ra, Tần Thọ nhìn một cái, trong lòng nói: "Cái thân hình này, thật là đẹp…"

-Em ngủ không? - Hằng Nga hỏi!

Tần Thọ suy nghĩ một chút, quay về cũng chia ra ngủ, không có chút tiện nghi nào có thể chiếm lấy, thế nên hắn dứt khoát lắc đầu:

-Ta chưa có về, ta luyện cái thần công Đằng Vân Giá Vũ kia một chút, sau này chúng ta ra ngoài cũng thuận tiện hơn!

Hằng Nga ngáp một cái nói:

-Tùy em, ta đi trước đây!

Nói xong, Hằng Nga vẫy vẫy tay, đi vào trong động!

Tần Thọ hít sâu một cái, kết một cái thủ ấn, lớn tiếng hét lên:

-Đằng Vân Giá Vũ!

Giây tiếp theo, dưới chân đạp mây, tuy nhiên đưa Tần Thọ lên không tới hơn nửa mét, bịch một tiếng, đám mây liền tan biến, Tân Thọ vỗ một cái đã rơi xuống dưới đất rồi!

-Hứ! Trước đây ta còn có thể bay được, lần này ngay ca kéo đám mây cũng khó khăn là sao nhỉ? Ta không tin! Tần Thọ phát bực, lại lần nữa thi triển thần thông, lần này không hét lên, tránh sau khi hét rồi, không thành công, mất mặt lắm!

Tiếp theo thần thông xoay chuyển, dưới chân của Tần Thọ lại xuất hiện một đám mây, Tần Thọ căng thẳng lẩm bẩm:

-Cố gắng lên, kéo ta bay lên, kéo ta bay lên, kéo ta bay lên, kéo ta… mẹ nó!

Đám mây đột ngột xông về phía trước, một chân của Tần Thọ đang đặt trong đám mây, thế là, nguyện vọng của hắn đã thành hiện thực, đám mây kéo theo hắn chạy...!

Tần Thọ la lớn:

-Dừng lại! Ta kêu ngươi kéo ta bay lên, chứ không phai lôi ta, á...!

Bịch!

Đám mây đổi hướng quẹo qua, Tần Thọ đụng trúng cây!

-Ta...!

Bịch!

-Dừng lại...

Bịch! bịch bịch bịch...!

-Dừng! Đừng chạy nữa! đứng lại… ai da, thế… thế… thế là dừng lại rồi! Trước mặt là núi rồi!

Bịch!

Đám mây vỡ vụn, đầu của một con Thỏ bị cắm vào khe đá, mông lại đưa ra ngoài, nửa ngày sau mới cử động một chút...

Cuối cùng cũng kết thúc rồi… đám mây đáng chết… Tần Thọ một bên cố gắng lấy đầu mình ra, đồng thời nghĩ đến một tiết mục ngắn của kiếp trước: "Phật Tổ, cầu xin người đè hắn ở núi Ngũ Hành Sơn năm trăm năm, mông hướng ra bên ngoài, hi hí...!"

Nghỉ đến đây, Tần Thọ ý thức được liền che lại cúc hoa, rồi lẩm bẩm nói:

-Cũng may cái tên Ngô Cương chết tiệt đó không có ở đây… Mẹ nó, không phải nói là Đằng Vân Giá Vũ rất dễ học sao? Tại sao ta học lại mất nhiều công sức như thế… Chẳng lẽ con chó chết tiệt đó cho ta công pháp không đúng!

Cũng cùng lúc này, tại Quán Giang Khẩu!

-Hắt xì! - Hạo Thiên Khuyển hắt hơi một cái, xoa xoa mũi, lẩm bẩm nói:

-Ai đang chửi ta?

Nói xong, Hạo Thiên Khuyển híp mắt nhìn bầu trời, hít thở không khí trong lành, lẩm bẩm nói:

-Oa… cảm giác này thật tuyệt, đám mây này thật là… mây… con mẹ nó… con mẹ nó mẹ nó mẹ nó! Quên mất, ta truyền cho con thỏ đó Đằng Vân Giá Vũ là bản mù chưa sửa đổi, hắn không làm đại chứ...!

Hạo Thiên Khuyển đột ngột nhảy lên, ở ngay tại chỗ xoay ba vòng, cuối cùng lại nằm xuống, lẩm bẩm nói:

-Da thịt con thỏ đó dày như vậy, chắc là… ngã không chết đâu… Ừm, thứ ăn hại sống ngàn năm, nhất định chết không được. y… nhưng mà dù có ngàn năm thì cũng không lâu… Chúc ngươi may mắn!

Trên mặt trăng, Tần Thọ không chịu từ bỏ lại lần nữa thi triển Đằng Vân Giá Vũ, lần này, hắn bay ổn định hơn, càng bay càng cao, càng bay càng cao...!

-Ha ha… ta thật sự là một thiên tài, học một chút đã biết rồi, ha ha… Soái khí, tăng tốc! Tần Thọ kêu lớn một tiếng, đám mây phụt một cái tan biến, tiếp theo đó là một chuỗi tiếng kêu của thỏ con rớt xuống dưới!

Bịch!

Không lâu sau đó một con thỏ con cưỡi một đám mây, siêu siêu vẹo vẹo bay lên trời, sau đó lại, soạt… bịch!


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất