Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 83: Một con thỏ chết từ trên trời rơi xuống.

Chương 83: Một con thỏ chết từ trên trời rơi xuống.

Lại bay lên!

Vèo… bịch!

Lại bay lên lần nữa!

Vèo… bịch!

Ngô Cương ngồi dưới đất, nhìn lên trời nói:

-Ha, còn trẻ thật tốt, sung sức ghê!

Vừa nói dứt lời, Ngô Cương liền nghe thấy trên đỉnh đầu có một người kêu to:

-Cẩn thận, có người rơi xuống, chạy sang bên trái mau nếu không chết bây giờ!

Ngô Cương nghe thấy, vội dịch sang bên trái theo bản năng!

Nhưng sau đó lại nghe thấy đối phương kêu:

-Sai rồi, dịch sang phải!

Ngô Cương vô thức dịch sang bên phải một chút, sau đó...

Bịch!

Ngô Cương ngồi nguyên tại chỗ không nhúc nhích, trên mặt có một nhúm lông tròn tròn mập mập! Đưa tay lôi xuống, là môt con thỏ béo phì, đang ngẩng đầu trợn mắt nhe hai cái răng cửa trắng tinh ra cười với hắn:

-Tiểu Cương Cương, khoảng thời gian ta không có ở đây có nhớ ta không?

-Đồ thỏ chết tiệt! Ngươi lừa ta!

Trong nháy mắt, Ngô Cương hiểu ra mọi chuyện, con thỏ này kêu sang trái sang phải về cơ bản không phải là muốn hắn tránh đi, chính là muốn hắn trở thành một tấm đệm thịt cho nó!

Vừa nói, Ngô Cương liền ném con thỏ xuống đất!

Trái lại, Tần Thọ thì không sao, lăn trên đất vài vòng liền bò dậy, sau đó lập tức đứng trước mặt Ngô Cương.

Ngô Cương vừa vội vàng lui về sau vừa hét lớn:

-Đứng lại cho ta! Đừng có tới đây!

Tần Thọ nói:

-Làm cái gì vậy, khẩn trương như thế làm gì? Ta chỉ muốn tâm sự thôi.

Ngô Cương cười ha ha nói:

-Tin ngươi thì ta là đồ đần.

Tần Thọ bất lực...

Ngô Cương lại nói:

-Sao ngươi không bay? Không phải vừa rồi bay rất vui sao?

Tần Thọ thở dài nói:

-Ta cũng muốn bay, nhưng tập luyện quá vất vả, hao tốn phần lớn thể lực, hơi đói bụng!

Nghe vậy, Ngô Cương dứt khoát lùi về sau:

-Đồ con thỏ thối, chỉ khi đói bụng ngươi mới nghĩ tới ta sao? Ta nói cho ngươi biết, ta không còn gì cho ngươi ăn đâu! Giày cũng chỉ còn một chiếc, ngươi muốn làm gì?

Tần Thọ nghe xong trợn tròn mắt:

-Xem đức hạnh của ngươi kìa, thỏ gia ta không có thói quen làm mấy việc thừa thãi...

-Vậy ngươi muốn làm gì?

Ngô Cương híp mắt hỏi.

Tần Thọ mở Hắc Ma Thần Hạp trên cổ, lấy một cái đĩa ra, đặt bình rượu trước mặt Ngô Cương, nói:

-Không có gì, thỏ gia ta ra ngoài đi ngao du một vòng, mang theo một chút đồ đã trao đổi được, có muốn ăn hay uống gì không?

Thấy vậy, hai mắt Ngô Cương sáng rực, nuốt nước miếng hỏi:

-Đồ thỏ thối nhà ngươi, dám lên Thiên Đình trộm đồ sao?

-Ăn trộm cái gì, ta mà là loại người đó à?

Nói xong, cái mặt già của Tần Thọ lập tức đỏ bừng, có vẻ đã trộm được không ít.

Ngô Cương cười lạnh nói:

-Đương nhiên ngươi không phải là người như thế rồi.

Tần Thọ nói:

-Đúng rồi...

Ngô Cương bổ sung:

-Mà ngươi là một con thỏ như vậy!

Tần Thọ:

-... !

Không cần biết đồ Tần Thọ lấy ở đâu, quả thật Ngô Cương rất thèm, hắn kéo một cái đĩa, vỗ lấy ra một chùm nho nhét thẳng vào miệng, đừng nói là vỏ cũng không thèm lột, ngay cả hột cũng không thèm nhằn, miệng nhai nhồm nhoàm… vừa ăn vừa uống rượu, đôi mày rậm cùng mắt to híp lại một cách vui vẻ!

-Thích không? - Tần Thọ hỏi!

-Thích!

Ngô Cương vừa ăn vừa nói:

-Con thỏ, Ngô Cương ta không ăn chùa của người khác cái gì, muốn gì cứ nói đi.

Tần Thọ nói:

-Xem ngươi nói cái gì kìa, ta không có ý gì, chỉ muốn mời ngươi ăn thôi.

-Tin ngươi có mà gặp quỷ, nói đi! Chuyện gì ta cũng làm.

Không biết là do tửu lượng đã tới hay do Ngô Cương có chuyện gì, hắn hùng hổ nói.

Tần Thọ sờ sờ cằm:

-Thật sao?

-Đương nhiên.

Ngô Cương nói xong, nấc lên một cái, sau đó ánh mắt liền đỏ lên!

Tần Thọ hiểu rõ, Ngô Cương này nhìn thì cao lớn thô kệch, nhưng uống rượu rất kém! Một chén là đã say!

Tần Thọ ngập ngừng nói:

-Vậy ta đưa ra yêu cầu nhé.

-Nói! Giữa huynh đệ chúng ta, có gì là không thể nói chứ? Ăn! Uống! Nói!

Ngô Cương nói như cãi nhau, có cảm giác giống như nếu không nói, ta lập tức sẽ đánh ngươi! Đồng thời, địa vị của Tần Thọ trong lòng hắn cũng tăng lên nhanh như tốc độ của rượu trong đầu hắn. Từ một con thỏ ngu ngốc, rẻ mạt, chỉ mong nó biến ra xa một chút thì giờ đã lên chức trở thành huynh đệ.

Tần Thọ liếc qua áo của Ngô Cương, nói:

-Huynh đệ, y phục của ngươi...!

-Cho!

Ngô Cương cởi y phục, ném cho Tần Thọ, Tần Thọ cao hứng, trong lòng thầm nghĩ: “Mẹ ơi, sớm biết rượu có thể giải quyết được vấn đề, thì con mẹ nó sao ta lại bị đá vào mông nhiều như vậy chứ… à, không đúng, lúc đấy không có rượu mà… hừm, xem ra sau này phải mời Ngô Cương uống rượu thường xuyên.”

Nhưng Tần Thọ không có ý định lấy bộ y phục này, hắn cũng không muốn thấy trên mặt trăng lại có người trần truồng chạy khắp nơi! Tất cả đều phải suy nghĩ cho cô em nhà hắn trước.

Lúc này Ngô Cương đã say bí tỉ, Tần Thọ không khách sáo, nhanh chóng nói:

-Huynh đệ, ngươi xem ta ra ngoài luôn bị ức hiếp. Ngươi có thể dạy cho ta chút pháp thuật không? Cái loại đặc biệt lợi hại, phẩy tay một cái là có một luồng ánh sáng xanh, rồi sau đó xoạt xoạt xoạt là toàn bộ mọi người đều chết ấy!

Ngô Cương cười nói:

-Không vấn đề gì.

Tần Thọ nghe thấy vậy thì mừng rỡ, nhanh chóng cẩn thận lắng nghe.

Chỉ thấy Ngô Cương cầm bình rượu lên, há mồm ra uống một hớp, rồi chậm rãi ngẩng đầu:

-Hôm nay ta sẽ truyền cho ngươi một bộ thần thông tuyệt thế!

Tần Thọ kích động tới nỗi hai tai run lên.

Ngô Cương híp mắt nói:

-Để ta nghĩ lại xem, xem cần nói với ngươi cái gì!

Tần Thọ gật đầu như gà mổ thóc!

Một phút trôi qua...

Ngô Cương vẫn như cũ, ngẩng đầu lên trời nhìn!

Mười phút trôi qua..!

Ngô Cương vẫn còn nhìn lên trời!

Tần Thọ làm theo, nhìn lên bầu trời, cũng không thấy có cái gì… hắn đang nhìn thứ gì vậy?

Nửa giờ trôi qua, Ngô Cương vẫn tiếp tục nhìn lên trời!

Tần Thọ có chút đứng ngồi không yên.

Một tiếng sau, Ngô Cương vẫn còn nhìn lên bầu trời.

Cuối cùng Tần Thọ cũng không nhịn được nữa, hỏi:

-Huynh đệ… ngươi đang nhìn gì thế?

Ngô Cương nghe vậy, chậm rãi cúi đầu, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Tần Thọ hỏi:

-Ta đang xem xét ngươi, thế nào?!

-Thế nào...

Tần Thọ hỏi lại theo bản năng!

Ngay sau đó Ngô Cương duỗi bàn tay to ra tóm lấy con thỏ, đặt lên mặt đất, nắm đấm rơi xuống như mưa!

Bịch bịch bịch... a... bịch bịch bịch...!

Tần Thọ không ngờ Ngô Cương không nói gì mà đã đánh! Đánh rất mạnh, làm đầu hắn như nổ ra pháo hoa!

Cũng may Tần Thọ thân thể cường tráng, Ngô Cương lại bị cấm dùng ma lực, lại đang say rượu không thể dùng vũ lực, nếu không dựa vào võ công của hắn, Tần Thọ chắc sẽ chết ở đây.

Sau nửa giờ, không biết hắn đã chơi đủ chưa, vì say, hắn ta đột nhiên dừng đánh, ngẩng mặt cười, hét lớn:

-Sướng!

Sau đó đảo mắt, nằm trên đất thiếp đi...

Tần Thọ bật dậy khỏi mặt đất, mặt đau khổ, xoa xoa cái eo như tàn phế của mình, vừa khóc vừa kêu lên:

-Đây là loại người gì chứ… mời hắn ta uống rượu, hắn ta còn đánh mình… loại người gì?

Tần Thọ bực bội hét lên một tiếng, phát hiện ngay cả người vây tới xem hắn cũng không có, có la to cũng vô ích. Nhếch mắt nhìn Ngô Cương cúi đầu chổng mông chảy nước miếng, rồi nhìn y phục của Ngô Cương. Nhăt từng cái lên, nhếch miệng cười lớn:

-Dám đánh ta? Hừ hừ… ngươi sẽ phải trả giá!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất