Chương 87: Đùa giỡn một con gà!
Tần Thọ liếc nhìn, nhướn mày kêu lớn:
-Cứu mạng!
…
Một khắc sau, một làn khói đen chậm rãi xuất hiện ở trong Trân Cầm Viện nuôi những loài dã thú bình thường...
-Ài, đã sớm nói với ngươi rồi, để cho ngươi hô cứu mạng mà ngươi còn lè lưỡi cái gì chứ? Ngươi nhìn đi, chính ngươi chủ động đưa tới cửa, thỏ gia ta cũng không thể không động thủ.
Bên cạnh dòng suối nhỏ, dưới gốc cây già, mây gió thổi nhẹ, vỉ nướng lớn, có một con thỏ trắng như tuyết xử lý sạch sẽ con cóc lớn đặt trên lửa chậm rãi quay, thịt vàng ruộm, dầu nhỏ giọt tí tách, khiến con thỏ không ngừng chảy nước miếng!
-Đáng tiếc là không có các loại gia vị dầu muối tương giấm, nếu không chắc chắn mùi vị sẽ rất tốt.
Tần Thọ lẩm bẩm, thỉnh thoảng lại kiểm tra mức độ thịt nướng!
Một lát sau, thịt nướng chín, xé một mảnh đưa tới miệng thổi một chút, ngửi thấy mùi thịt, Tần Thọ thở dài nói:
-Bao lâu… bao lâu rồi chưa được ăn thịt ngon như vậy? Ông trời đối xử với ta không tệ, miếng đầu tiên là phải cắn một miếng thịt cóc thật lớn, nuốt xuống… không được, trước tiên phải ăn một miếng đã rồi nói sau!
Ngay lúc này, cái tai lớn của Tần Thọ run lên một cái, mau chóng nhét hết thịt trong tay vào miệng, chỗ còn lại trực tiếp cất vào trong Hắc Ma Thần Hạp, sau đó nhanh chân chạy!
Kết quả trước mặt vèo một cái xuất hiện một con gà Tây! Không phải loại gà Tây xấu xí như ở Địa Cầu mà là một con gà Tây rực lửa!
Con gà Tây này nhỏ hơn Tần Thọ gần một nửa, nhưng biểu cảm kia lại thể hiện hết sức rõ ràng hai chữ cao ngạo!
Tiểu gà Tây hung hãn nhìn chằm chằm vào Tần Thọ, đồng thời vênh váo hống hách, làm ra vẻ ông cụ non nói:
-Con thỏ con, đưa con ếch lớn ngươi vừa mới nướng ra đây cho ta!
Tần Thọ vừa nghe thấy thế, bỗng nhiên cảm thấy chột dạ, nhưng mà hình tượng của tên trước mặt này, nhìn thế nào cũng không thấy giống Thổ Địa, vì vậy Tần Thọ dò hỏi:
-Người là Thổ Địa ở chỗ này? Hay là nhân viên quản lý?
Tiểu gà Tây vừa nghe, cả giận kêu lên:
-Ngươi sỉ nhục ta?
Tần Thọ ngơ ngác, hắn vừa hỏi thân phận đối phương, sao lại thành sỉ nhục hắn rồi?
Không đợi Tần Thọ đặt câu hỏi, tiểu gà Tây nói trước:
-Ngươi sỉ nhục một con Phượng Hoàng cao quý là một tên Thổ Địa nho nhỏ! Ngươi nói xem, ngươi đã biết tội của mình chưa?
Tần Thọ vừa nghe vậy, nhất thời vui vẻ, hóa ra không phải Thổ Địa! Không phải Thổ Địa thì hắn còn sợ cái rắm!
Sau đó Tần Thọ cẩn thận quan sát tiểu gà Tây trước mặt, nó không lớn, toàn thân có lông màu vàng kim, tròn vo giống như một quả cầu lông nhỏ, duy chỉ có một điều hơi nhức mắt là bên ngoài cơ thể có một tầng lửa đang rực cháy… nhìn thế này, xác thực cũng giống như là Phượng Hoàng!
-Ngươi nhìn cái gì? Còn không mau quỳ xuống xin lỗi?- Tiểu gà Tây ngẩng đầu kiêu ngạo!
Tần Thọ trông thấy con vật nhỏ trước mắt này kiêu ngạo, ôm bụng cười to nói:
-Còn quỳ xuống xin lỗi… ha ha… ngươi cho rằng ngươi là ai? Thỏ gia ta thấy Ngọc Hoàng cũng không cần quỳ!
Tiểu gà Tây nghe thấy vậy, ha ha cười một tiếng nói:
-Ngươi cho là chỉ số thông minh của ta cũng thấp kém giống như ngươi sao? Lời nói xạo ngu dốt như thế này ta sẽ tin hay à? Con thỏ nhãi nhép, mau quỳ xuống, đưa con cóc người vừa nướng chín cho ta ăn, bổn công chúa còn có thể tha chết cho ngươi. Nếu không thì đừng trách ta tự mình động thủ.
Tần Thọ vừa nghe, hai mắt đảo qua một cái, đem con cóc vừa nướng được đưa lên… hmm, trẻ trâu này thật là sẽ đem tới vấn đề khó khăn cho hắn. Nướng chín, nàng ăn, còn tha chết cho hắn… cái này là logic kiểu gì thế!
Tiểu gà Tây nói chuyện rõ ràng là logic kỳ lạ… ít nhiều Tần Thọ cũng hiểu một chút, tên này tám phần là không có đầu óc!
Tần Thọ bước tới, nhếch mép cười nói:
-Tiểu gà Tây, ngươi đừng có không nói đạo lý, thỏ gia ta nướng con cóc này bằng bản lĩnh, bằng cái gì mà muốn ta đưa cho ngươi? Huống chi, ta không cho ngươi, ngươi lấy cái gì yêu cầu ta đưa đồ mình nướng cho ngươi?
Tiểu gà Tây nghe vậy nhất thời tức giận:
-Ta là Phượng Hoàng! Phượng Hoàng! Phượng Hoàng! Không phải tiểu gà Tây thấp hèn kia! Ngươi chú ý cho ta! Nếu không ta sẽ ăn cả ngươi đấy!
Tần Thọ nhếch mép:
-Được được được… tiểu gà Tây đừng kích động, ngươi là Phượng Hoàng được chưa?
-Đừng có nói tới tiểu gà Tây!
Tiểu gà Tây tức giận giậm chân!
Tần Thọ bày ra bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời, gật đầu nói:
-Được, tiểu gà Tây.
Tiểu gà Tây tức giận kêu lên:
-Ta không cho phép ngươi nhắc đến tiểu gà Tây nữa!
Tần Thọ buông tay nói:
-Ta không nhắc tới tiểu gà Tây!
-Ngươi có nói!
Tiểu gà Tây giống như một con gà chọi, chống nạnh, hung hãn nhìn chằm chằm vào Tần Thọ!
Tần Thọ bỉ ổi vòng vo hỏi:
-Ta nói cái gì?
Tiểu gà Tây gần như là gầm thét kêu lên:
-Ngươi nói tiểu gà Tây!
Tần Thọ cười…
Tiểu gà Tây nhìn Tần Thọ nở nụ cười bỉ ổi kia, cũng ý thức được vấn đề mấu chốt, hai mắt bốc lửa, ngay sau đó há miệng thở ra một cái…
Tần Thọ chỉ thấy một ngọn lửa màu đỏ vào mặt! Ngay sau đó hắn liền bị một ngọn lửa cắn nuốt…
Tiểu gà Tây phun ra lửa trong nháy mắt mau chóng ngậm miệng, kinh hoảng kêu lên:
-Ta không cố ý… ai bảo ngươi chọc giận ta… ngươi không sao chứ?
Ngọn lửa dần biến mất, một con thỏ đen xuất hiện tại đó, mở hai mắt ra, lộ ra hai điểm màu đỏ, sau đó miệng khẽ mở, lộ ra hai cái răng cửa trắng noãn, đối lập hoàn toàn với thân hình màu đen của nó, tiếp đó nó phun ra một làn khói đen...!
Tần Thọ còn chưa làm sao, còn tiểu gà Tây trước mặt đã bị dọa gần chết, tiến tới hỏi:
-Ngươi… không sao chứ?
Tần Thọ nhìn bộ dáng này của tiểu gà Tây, hắn biết, coi như hắn đụng phải một đứa trẻ trâu không hiểu chuyện… cùng với đứa trẻ thiếu kiến thức, đây không phải phong cách của hắn. Nhưng khẩu khí này, hắn thật là nuốt không trôi mà. Nếu không phải hắn da thô thịt dày, đoán chừng một hớp lửa này, thật sự có thể biến hắn thành thỏ nướng! Nhưng mà hắn cũng không nghĩ tới mình đã động tới ranh giới cuối cùng của đứa trẻ này…
Tần Thọ bực bội ngồi xuống, khẽ gật đầu nói:
-Không sao, còn chưa chết...
Tiểu gà Tây áy náy bước tới, nói:
-Vừa rồi ta thật sự không có cố ý, nếu không ngươi quỳ xuống xin lỗi ta đi, nếu như nướng chín, ta nếm một chút cũng được...
Tần Thọ nghe vậy, ngọn lửa tức giận vốn dần tiêu tan lại bốc lên, nói thầm trong lòng: “Người lớn ngu ngốc nào lại dạy đứa trẻ thành như vậy? Động một chút là quỳ xuống xin lỗi, động một chút là nướng chín nếm thử một chút… đầu óc đúng thật là có bệnh!”
Tiểu gà Tây sáp tới gần hỏi:
-Ta...
Tần Thỏ chặn miệng tiểu gà Tây, hỏi lại:
-Không phải cố ý, như vậy có phải là nên bù đắp lỗi lầm không?
Tiểu gà Tây ngơ ngác mở to mắt, hiển nhiên trong suy nghĩ của hắn có chút không hiểu được, nhưng mà theo bản năng vẫn gật đầu nói:
-Cũng có thể, trước kia ta làm cái gì, chỉ cần không phải cố ý cũng không ai bảo gì ta.
Tần Thọ đã hiểu, tên trẻ trâu này chính là thiếu dạy dỗ!
Vì vậy, Tần Thọ vỗ vỗ đầu tiểu gà Tây nói:
-Chuyện về sau, ta đảm bảo, ta cũng không phải cố ý. Như vậy ngươi có thể tha thứ cho ta không?
-Tất nhiên!
Tiểu gà Tây nói:
-Không phải cố ý, nên được tha thứ!
Tần Thọ hỏi:
-Ngươi chắc chắn chưa?
Tiểu gà Tây nói:
-Chúng ta là gia tộc Phượng Hoàng, tuyệt đối không nói láo!