Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 86: Thật là trùng hợp!

Chương 86: Thật là trùng hợp!

Rõ ràng Hằng Nga cũng không có hứng thú, vì vậy liền ôm Tần Thọ đi lên khỏi giếng Lưu Ly!

Đặt một vài ly gỗ của Hằng Nga lên bồn gỗ bày ở giữa Nguyệt Cung, cuối cùng Tần Thọ ra ngoài tìm mấy viên đá lớn hình vuông đặt vào giữa phòng ngủ để làm giường, lại tìm một vài hòn đá nhỏ làm ghế, đến đây việc dọn nhà này cũng coi như là kết thúc!

Đêm đến, Tần Thọ đứng cùng Hằng Nga trên Quan Tinh Lâu, ngẩng đầu lên nhìn không trung..!

Không nhìn thì không biết, chỉ vừa mới nhìn một cái đã bị dọa cho giật mình!

Mặc dù ở Quan Tinh Lâu này không có bất kỳ một vật gì cả, thậm chí trông cũng không quá cao, nhưng sau khi đứng trên đỉnh lầu, Tần Thọ kinh ngạc phát hiện, lầu này thế nhưng lại là tự mình mang trận pháp! Khi ngắm sao ở Quan Tinh Lâu, lại có thể kéo thấp bầu trời đầy sao xuống!

Tất nhiên, không phải kéo thấp cả bầu trời đầy sao xuống, cũng không phải nâng Quan Tinh Lầu lên cao, mà là lợi dụng trận pháp để đạt được hiệu quả kỳ diệu này, bầu trời đầy sao được kéo tới gần, thậm chí còn kéo các ngôi sao giống như đang ở trong chậu nước rửa mặt lớn!

Tất nhiên, các ngôi sao ở trong chậu nước rửa mặt lớn thì vẫn là các ngôi sao, không thể nào thấy rõ từng chi tiết!

Tần Thọ nhìn Địa Cầu một chút, vẫn như cũ chỉ có thể nhìn rõ một chút đường nét khái quát, ở phía trên có những cái gì, căn bản không thể thấy rõ!

Nhưng cho dù là như vậy thì vẫn có cảm giác vô cùng rung động.

Nhưng càng rung động hơn chính là người này, thỏ này, cảnh này.

Bầu trời sao sáng rực, bên trong Quan Tinh Lâu mang vẻ cổ điển, một người một thỏ ngẩng đầu ngắm sao!

Hằng Nga chống tay lên lan can, khom người, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Từng cơn gió nhẹ thổi qua, áo quần tung bay theo gió, phác họa dáng người uyển chuyển, đường cong hoàn mỹ, dường như muốn nói với người phàm về vẻ đẹp đạt tới trình độ cao nhất của con người, vẻ đẹp cao nhất của trời đất vậy.

Bên cạnh là một con thỏ mập mạp ngồi trên lan can, ngẩng đầu nhìn lên không trung, toét miệng cười, nhìn có chút ngốc nghếch, có chút ngọt ngào lại có chút đê tiện.

Đêm nay, vừa ngắm sao, vừa đếm sao, vừa nói chuyện phiếm yên bình đến hết đêm!

Mặc dù không phát sinh bất cứ chuyện gì nhưng hai người cũng rất vui vẻ hưởng thụ giây phút yên bình này.

-Có lẽ, chúng ta cứ trôi qua cả đời như thế này cũng rất tốt. - Hằng Nga thấp giọng nói!

Tần Thọ nhếch mép, không lên tiếng, nhưng cũng đồng ý với suy nghĩ của Hằng Nga. Từ trước tới nay, Tần Thọ chưa bao giờ là một người thích tranh đấu tàn nhẫn, điều hắn mong muốn nhất chính là cưới vợ về quê, với ba mẫu ruộng cằn, một túp lều tranh, câu cá, trồng rau, nuôi gà dắt chó, thong thả cả đời.

Kiếp trước, vế sau cũng có thể làm được, duy nhất chỉ có việc cưới vợ là một vấn đề khó khăn!

Mà đời này, dường như điều khó khăn nhất đã thấy rõ rồi, như vậy chỉ còn lại việc xây nhà ở trên mặt trăng nữa thôi!

Nghĩ đến đây, Tần Thọ híp mắt, rơi vào trầm tư, làm sao mới có thể xây một căn nhà tốt đây? Đây chính là một vấn đề nan giải, nhưng cuối cùng tất cả chỉ có một vấn đề duy nhất, vẫn chính là vấn đề —— nghèo!

-Nhưng thế nào mới có thể đột nhiên trở nên giàu có đây...

Tần Thọ híp mắt, nghĩ tới một phương pháp!

Giờ Mão, ở cổ đại chính là từ năm giờ sáng đến bảy giờ sáng!

Cho nên Tần Thọ phải lên đường thật sớm, trước khi đi Hằng Nga cẩn thận dạy cho Tần Thọ cái Đằng Vân Giá Vũ mà nàng học được từ Bách Hoa tiên tử, Tần Thọ vừa nghe, ánh mắt lập tức tái đi, không nhịn được hét lớn:

-Đồ chó Hạo Thiên Khuyển, người dạy ta thứ đồ chơi chó má gì! Ngươi chờ đó cho ta!

Quán Giang Khẩu...

-Hắt xì…

Hạo Thiên Khuyển hắt hơi một cái, lẩm bẩm:

-Con mẹ nó, mắng ta lúc này, nhất định chính là con thỏ chết tiệt kia… còn có sức lực mắng ta, khẳng định là chưa chết… quả nhiên là tai họa ngàn năm.

Lần này cuối cùng Tần Thọ cũng vững vàng ổn định đạp mây bay lên, vui vẻ bay tới hướng Nam Thiên Môn!

Vừa may, sáng nay là Ma Lễ Thọ canh cổng.

Tần Thọ nhìn một cái, mắt sáng lên, lớn tiếng gọi:

-Này! Ma Lễ Thọ, lại canh cổng sao?

Đây là lời chào hỏi rất bình thường, nhưng khi Ma Lễ Thọ vừa mới nhìn thấy là con thỏ này, bỗng nhiên cảm thấy lời nói này có chút không đúng, sao lại có cảm giác giống như đang gọi chó chứ!

Ma Lễ Thọ hừ lạnh, không để ý đến Tần Thọ!

Tần Thọ thấy vậy, cảm thấy cực kỳ mất mặt, liếc mắt nhìn bên hông Ma Lễ Thọ, không treo cái gì, lắc đầu nói nhỏ:

-Ài, còn tưởng có thể xin một bữa sáng, kết quả không có cái gì cả, đúng là một tên đáng thương...

Ma Lễ Thọ vừa nghe thấy, rùng mình một cái, trong lòng tự nhủ không để ý tới con thỏ chết tiệt này sẽ không thua thiệt, tên này quả nhiên không có lòng tốt!

Vào Tiên Giới, Tần Thọ lấy lệnh bài của Văn Uyển ra, quả nhiên, từ trên lệnh bài xuất hiện một mũi tên màu xanh, chỉ về phía Đông!

Tần Thọ dựa vào phương hướng mà lệnh bài chỉ dẫn, chạy như bay, vượt qua một ngọn núi nhỏ, đồng bằng, sông lớn, cuối cùng…

-Ò ó o o!- Một tiếng gà gáy hấp dẫn sự chú ý của Tần Thọ, hắn nghiêng đầu chỉ thấy trên bên cạnh một ngọn núi có một con gà lớn đứng ở trên cây, khí thế hùng dũng oai vệ cất tiếng gáy!

Tần Thọ nhìn qua, nhướn mày lên nói:

-Không thể nào? Trùng hợp như vậy? Có lẽ đây chính là con gà trống to mà Tế Điên nhổ ra!

Tần Thọ tò mò, đi tới gần, kết quả tới phía sau ngọn núi kia liền khinh ngạc phát hiện ra!

Ngọn núi này không phải ngọn núi bình thường, lại còn chia ra rất nhiều khu vực, có sông băng, có rừng mưa nhiệt đới, có thảo nguyên, còn có cao nguyên, thậm chí bên trong đó còn có một mảnh sa mạc! Trong sa mạc có lạc đà đang chạy, có bọ cạp đang nhảy, có tiếng lộc cộc phát ra từ con rắn đuôi chuông, còn có sao biển to lớn đang gầm thét!

Tương tự, ở những khu vực khác cũng có rất nhiều động vật hoang dã, nhưng mà điều khiến Tần Thọ thật sự khiếp sợ chính là ở đây không chỉ có động vật hoang dã, còn có rất nhiều sinh vật kỳ lạ, cá có cánh dài, mèo ba đầu…

Tần Thọ đang tò mò, thì thấy trong bụi cỏ có một tấm bảng, cầm lên nhìn chỉ thấy trên đó có viết:

“Trân Cầm Viện, vườn nuôi thả dã thú bình thường.”

Phía dưới còn có hàng chữ nhỏ nhắc nhở:

“Dã thú hung dữ, chớ đến gần, vùng này do thần thổ địa Trân Cầm Viện trông coi.”

Sau khi Tần Thọ xem xong, ánh mắt lóe lên, toét miệng cười. Chôn tấm bảng kia vào trong đám cỏ, lẩm bẩm:

-Ta không nhìn thấy, cái gì cũng không nhìn thấy… ừ, không nhìn thấy! Nếu không nhìn thấy, vậy đây là ở đâu thế? Thỏ đói thì phải làm gì… hehe..

Nói xong, Tần Thọ hai mắt lóe sáng nhìn về phía con gà trống lớn vẫn còn đang ở trên cây!

Gà trống lớn cũng cúi đầu nhìn Tần Thọ, hai bên bốn mắt nhìn nhau, một giây sau.!

-Cục cục! Ác…

Gà trống lớn đột nhiên bị bắt đi, vèo một cái biến mất ở giữa bụi cây… chỉ để lại vài cái lông gà đang bay tại chỗ!

Tần Thọ nhìn qua, bỗng nhiên tức giận, cướp gà quay với thỏ? Tên ăn gan hùm mật báo này ở đâu ra!

Tần Thọ giận dữ, vèo vèo leo lên cây, đuổi theo ngay lập tức! Mới chạy được hai bước đã thấy một con vật có vẻ là cóc to lớn giống như ô tô nhỏ nằm ở đó, hai mắt ngạo nghễ nhìn Tần Thọ, trong miệng vẫn còn đang nhai, hiển nhiên là vẫn chưa ăn xong con gà trống lớn kia, nhưng nhìn tới Tần Thọ, nước miếng của nó lại chảy ra… hiển nhiên, tên này đã đánh chủ ý lên con thỏ!

Tần Thọ nhìn một cái, ra vẻ giũ giũ ống tay áo không tồn tại, cười một tiếng:

-Thế nào? To lớn thì ngon à! Thỏ gia ta đây còn chưa ăn điểm tâm đấy!

-Cục...

Con cóc phát ra một tiếng trầm thấp, sau đó đột nhiên xoay người, há miệng lè lưỡi, bắt thỏ!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất