Con Thỏ Này Phải Chết (Vô Địch Thôn Phệ)

Chương 89: Phòng giảng bài nhân sinh, con thỏ lưu manh!

Chương 89: Phòng giảng bài nhân sinh, con thỏ lưu manh!

-Không còn sức lực…

Tiểu gà Tây lè lưỡi, gương mặt quái dị nhìn Tần Thọ nói:

-Rốt cuộc ngươi là cái thứ gì?

Tần Thọ run vành tai lớn nói:

-Thỏ! Thỏ hàng thật giá thật!

Tiểu gà Tây dùng một loại ánh mắt có quỷ mới tin ngươi nhìn con thỏ rồi kêu lên:

-Thôi bỏ đi! Thôi bỏ đi… Mệt quá!

Tần Thọ đạt được chỗ tốt, tâm tình cũng thoải mái, đáng tiếc duy nhất là hắn mượn hỏa lực của tiểu gà Tâytầng thứ bốn của Bát Cửu Huyền Công cũng chỉ thoáng buông lỏng một chút mà thôi. Tu luyện thứ này, không tiến ắt lùi, tiểu gà Tây dừng lại, những nguyên khí kia chớp mắt đã bị tế bào phân chia, sau đó Tần Thọ lại bị đánh về nguyên hình!

Bất kể nói thế nào, cuối cùng cũng xem như Tần Thọ tìm được phương pháp tu luyện thuộc về hắn, vì thế, tâm tình hắn bây giờ không tệ!

Tần Thọ để tiểu gà Tây xuống đất, hai chân tiểu gà Tây mềm nhũn m ngồi bệt xuống, hầm hừ nhìn con thỏ nói:

-Đừng tưởng rằng ngươi rất lợi hại, chờ ta trở về mách sư phụ, sư phụ sẽ ra tay trừng trị con thỏ nhà ngươi!

Ánh mắt Tần Thọ sáng lên hỏi:

-Sư phụ ngươi cũng là Phượng Hoàng sao? Cũng biết phun lửa chứ!

Tiểu gà Tây hừ một tiếng, ngẩng đầu lên, dáng vẻ giống như ta không muốn để ý đến ngươi!

Tần Thọ cũng không phản đối, cười ha ha hỏi:

-Tiểu gà Tây, ta vẫn không hiểu nổi, một mình Phượng Hoàng ngươi cướp một con cóc của thỏ ta, ngươi không cảm thấy xuống giá sao? Thứ này, không phải ngươi muốn ăn thì ăn sao!

Tiểu gà Tây vừa nghe thì nhíu mày nói:

-Ai nói? Loại dã thú cấp thấp này, ta chưa từng ăn! Đương nhiên muốn nếm thử! Hơn nữa, ta cũng chưa từng ăn món nướng…

Tần Thọ nghe thấy thì đen mặt, dã thú, cấp thấp, như thế chưa từng ăn! Má! tiểu gà Tây này đang khoe khoang! Tuyệt đối là khoe khoang! Khoe khoang công khai!

Tần Thọ ngẫm lại mình, gặm vỏ cây không biết bao nhiêu vạn năm mới sống tạm tới bây giờ, so sánh giữa hai người một chút, ngửa mặt lên trời, trong lòng chỉ còn sót lại một câu "Con mẹ nó!"

Quả nhiên có người vừa sinh ra đã ở ngay vạch đích, mà hắn chỉ có thể từng bước bò trong vũng bùn…

Tiểu gà Tây nhắc đến đồ ăn thì bắt đầu chảy nước miếng… Cũng không biết nàng đã kích thích thật sâu con thỏ nào đó, tiếp tục nói thêm:

-Chẳng qua ta tức giận nhất chính là ta vất vả dẫn Thổ Địa đi, vậy mà ngươi lại nhân cơ hội ném đá giấu tay! Châm khói dẫn lửa, Thổ Địa chắc chắn sẽ biết nội bộ, ta muốn làm gì nữa cũng không tiện, ngươi chiếm món hời của ta, còn không cho ta thịt để ăn, ngươi nói có phải ngươi sai rồi không!

-Ngươi dẫn Thổ Địa đi rồi?

Tần Thọ sững sờ, chẳng trách hắn lăn qua lăn lại nửa ngày, cũng không thấy Thổ Địa đi ra, thì ra nguyên nhân là ở chỗ này đây!

Tiểu gà Tây nói:

-Đương nhiên! Nếu không ngươi cho rằng ngươi có thể trộm cóc ngay dưới mắt Thổ Địa sao?

Tần Thọ kéo tai to, sau đó nhíu mày cười:

-Tiểu gà Tây, ý ngươi là Thổ Địa sắp quay về!

Mắt to của tiểu gà Tây láo liên xoay một cái, hiển nhiên có ý không tốt, cười he he nói:

-Đúng đấy, sắp về rồi, nếu không ngươi cho rằng ta sẽ tán gẫu với con thỏ cấp thấp nhà ngươi lâu như vậy sao? Ha ha… Ngươi bị lừa rồi! Dựa theo tốc độ của hắn, sẽ nhanh chóng đến thôi, ngươi không chạy thoát được! Thỏ con à… tạm biệt nha, chờ bị tóm, bị roi đánh đi, ha ha… Có phải ta rất vô liêm sỉ và xấu xa không? Há há há… Sao ta thông minh thế nhỉ!

Tiểu gà Tây nói xong giương cánh muốn chạy!

Kết quả một bàn tay thỏ đột nhiên hạ xuống!

Bộp!

Tiểu gà Tây bị đập bẹp xuống đất!

Tiểu gà Tây tức giận nói:

-Ngươi làm gì?

Tần Thọ cười ha ha nói:

-Không làm gì cả… Chỉ là để ngươi mở mang kiến thức một chút xem cái gì gọi là vô liêm sỉ thực sự!

-Ý gì? - Tiểu gà Tây sững sờ!

Tần Thọ một phát bắt được tiểu gà Tây, hơn nữa móc ra một miếng thịt cóc ra, sờ mông tiểu gà Tây một cái, tiểu gà Tây kêu á một tiếng:

-Khiếm nhã!

Tần Thọ nhét miếng thịt cóc vào miệng tiểu gà Tây, sau đó hô to một cách hợp tình hợp lý:

-Trời! Hài tử từ chỗ nào tới, vậy mà chạy tới chỗ này của ta trộm đồ! Không ra thể thống gì mà! Người lớn nhà ngươi đã dạy ngươi như thế sao? Ngươi làm loại chuyện này xứng với sư phụ của ngươi sao? Xứng với cha mẹ ngươi sao? Xứng đáng với… ừm… Cóc kia sao? Không có lỗi với ta sao?

Tiểu gà Tây nghe tới câu sau thì mắt trợn trắng, sao nàng phải xin lỗi con thỏ chết bầm này!

Đúng lúc này, giọng nói tức giận của một ông lão vang lên:

-Hay cho tên trộm nhỏ nhà ngươi, vậy mà dám tới chỗ ta trộm đồ!

Tần Thọ vừa nghe vừa nghiêng đầu thì nhất thời sửng sốt, chỉ nghe thấy tiếng nhưng không thấy người, không nhịn được thầm nói:

-Không hổ là Thổ Địa, công phu ẩn náu này quả nhiên ghê gớm!

-Con thỏ đần! Cúi đầu nhìn! - Tiểu gà Tây gầm gừ kêu lên!

Tần Thọ cúi gập đầu xuống, gương mặt lập tức đỏ lên…

Chỉ thấy một lão đầu đội nón lá, mặc trang phục của một ông địa chủ thời xưa, tay cầm gậy chống, bộ râu dài xõa xuống ngực, nhưng đây không phải vấn đề, quan trọng là lão đầu này vậy mà chỉ cao bằng ngực Tần Thọ! Không cúi đầu vốn không nhìn thấy!

Mặt lão đầu cũng đỏ… Vội ho một tiếng nói:

-Vị tráng sĩ, là ngươi bắt được tên trộm này?

-Ai là tên trộm? Ta…

Tiểu gà Tây muốn tranh luận!

Tần Thọ nhét thịt cóc vào mồm nàng, nàng lập tức ngậm miệng!

Còn Tần Thọ thì lại nhanh chóng lật mặt, gương mặt nghiêm nghị, hợp tình hợp lý nói:

-Đúng! Chính là ta bắt! tiểu gà Tây này quá hung tàn, một con cóc lớn đáng yêu như vậy, vậy mà nàng mất hết tình người ăn thịt nó!

Tiểu gà Tây tức giận giương mắt nhìn, đoán chắc từ nhỏ tới lớn nàng cũng chưa từng thấy kẻ nào vô liêm sỉ như thế!

Rõ ràng hắn ăn, sao lại đổ lên người nàng!

Thổ Địa nghe thấy thì tức giận nói:

-Chẳng trách sáng sớm lại luôn có người quấy rầy ta ngủ, hóa ra ngươi dụ ta đi, nhân cơ hội trộm cóc ăn! Tuy rằng tất cả đồ ở nơi đây đều dùng để ăn, nhưng ngươi không được phép, tự ý trộm cắp, ngươi có biết tội của ngươi không!

Tiểu gà Tây phun thịt cóc ra, đang muốn kêu to:

-Ta…

Kết quả bị vỗ một cái bốp sau gáy, tiểu gà Tây bị đánh bằng vũ lực theo bản năng cúi đầu xuống, lời đến miệng đã bị đập tan!

Tần Thọ nói:

-Thổ Địa công công hỏi ngươi đấy, sao không nói gì? Đứa nhỏ nhà ngươi quá không hiểu quy củ!

Thổ Địa thấy vậy, hài lòng gật đầu, dường như đang nói vẫn là con thỏ nhà ngươi hiểu quy củ!

Tần Thọ nói xong thì cười nói với Thổ Địa dưới ánh mắt phẫn nộ của tiểu gà Tây:

-Thổ Địa công công, ngài xem, đứa nhỏ này cũng gật đầu nhận tội rồi, ngài sẽ không bắt nàng tới Trảm Yêu Đài để chém chứ?

Lời vừa nói ra, tiểu gà Tây sợ hết hồn, lông cũng dựng lên, sợ đến nỗi không dám nói lời nào!

Thổ Địa vừa nghe thì hầm hừ nói:

-Ta lại nghĩ, thật ra chẳng qua dã thú tầm thường nên cũng không thể coi là tội lớn gì, nhìn nàng còn trẻ người non dạ, phạm tội lần đầu thì bỏ qua thôi. Lần sau còn để ta tóm được, đừng trách ta đi cáo trạng!

Nghe nói như thế, Tần Thọ và tiểu gà Tây đồng thời thở phào nhẹ nhõm, sau đó hai tên này liếc nhau một cái, cũng thấy sự tức giận của nhau:

-Ngươi học ta làm gì!

Thổ Địa nhìn thỏ và tiểu gà Tây trước mắt, phất tay một cái nói:

-Được rồi, đi nhanh đi! Ầy, đều là hài tử, làm sao lại có khoảng cách lớn như thế? Tiểu gà Tây, sau này hãy học hỏi thêm nhiều điều từ con thỏ này nhé! Làm người, quan trọng nhất là phải trung thực, đừng lén lút biết không?

Mắt tiểu gà Tây trợn trắng, nàng không chịu đi, nếu đi rồi, nỗi oan của nàng liền định như thế, đang muốn nói gì thì Tần Thọ lại dùng thịt cóc nhét liên tiếp vào miệng nàng. Sau đó Tần Thọ đưa tiểu gà Tây đi và tạm biệt Thổ Địa:

-Lão nhân gia ngài nói rất đúng, làm người ấy à, không bàn đến xứng với trời đất thì ít nhất cũng phải không có lỗi với lương tâm. Tiểu gà Tây, sau này phải học hỏi ta nhiều hơn. Ta mới là tấm gương nhân sinh của ngươi. Ngày sau hãy gọi thẳng ta là soái ca thiện lương!


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất