Chương 90: Tên ngươi là gì!
Tiểu gà Tây lườm hắn một cái, ngươi có biết xấu hổ không vậy!
Lúc này, tiểu gà Tây có cung phản xạ chậm hơn người bình thường khoảng nửa nhịp đột nhiên nhớ ra, miệng nàng không thể nói chuyện được, nhưng nàng có thể truyền âm mà!
Thế là, tiểu gà Tây bắt đầu truyền âm, nhưng nào ngờ con thỏ lại càng ranh ma hơn, căn bản là không chịu cho nàng cơ hội nói chuyện, mang theo nàng chạy như bay!
Tiểu gà Tây cao bằng khoảng một nửa Tần Thọ, Tần Thọ lôi kéo chân của nàng, trên cơ bản đầu của nàng đang bị kéo lê trên mặt đất… Cái mỏ chim như một cái cày sắt, ma sát trên mặt đất, kéo ra một vệt thật dài trên mặt đất, nàng làm gì còn tâm trạng để truyền âm nữa, chợt xoay người một cái, quát to:
-Con thỏ đáng chết kia, ngươi quá đáng!
Hừ!
Thịt thỏ kho tàu!
-A a a! Giết người diệt khẩu này! Cứu mạng với!
Con thỏ kia ngoài miệng thì kêu gào, nhưng trong lòng lại vô cùng thoải mái chạy đi xa!
Nhìn Tần Thọ và tiểu gà Tây đã chạy đi xa, Thổ Địa lắc đầu cảm thán:
-Tuổi trẻ thật tốt… Ài, Văn Uyển lại bắt đầu chiêu sinh rồi. Không biết năm nay mấy tên kia lại muốn làm hại bao nhiêu động vật đây… Lúc nào bên trên mới phê chuẩn cho chúng ta dọn nhà được, ài…
Xuống núi cái là lên đường ngay, tiểu gà Tây lại tức giận, thở phì phò nhìn chằm chằm vào Tần Thọ, kêu lên:
-Con thỏ chết tiệt kia, mau thả ta xuống!
Tần Thọ lập tức buông ta!
Bốp!
Cái đầu đang hướng xuống đất của tiểu gà Tây đập xuống đất, nàng kêu lên:
-Ngươi dám quẳng ta!
-Đại tỷ, là ngươi bảo ta buông ngươi xuống mà. Tần Thọ tỏ vẻ vô tội nói!
Tiểu gà Tây nghe thấy thế, trợn mắt nhìn Tần Thọ chằm chằm, nhẫn nhịn một lúc lâu, cuối cùng vẫn cắn răng nghiến lợi, hơi ngửa đầu:
-Hừ! Không chơi đùa với một con thỏ thấp kém như thế này! Đi!
Nói xong, tiểu gà Tây cứ giữ nguyên tư thế như vậy, ngẩng đầu ưỡn ngực, định dùng cách không để ý đến con thỏ chết tiệt này để duy trì hình tượng cao quý của mình!
Đáng tiếc, khi đi ngang qua con thỏ nào đó, con thỏ liếc mắt nhìn về phía ngực nàng một cái, thở dài, lắc đầu:
-Hầy… Phẳng…
-Ta liều mạng với ngươi! - Tiểu gà Tây nghe xong, lại xù lông, nhảy dựng lên phun lửa!
Tần Thọ cười hả hê…
-Con thỏ đáng chết, sao ngươi lại cứ đi theo ta?
Đi một lúc rồi, tiểu gà Tây phát hiện con thỏ đáng chết này lại đi cùng một đường với nàng, nàng nghi ngờ nhìn chằm chằm cái thứ khốn nạn có lẽ đang có mưu đồ bất chính kia!
Tần Thọ lườm nàng một cái, sau đó, lần đầu tiên ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói:
-Ai đi theo ngươi chứ? Thỏ ta đây đang tới Văn Uyển để học! Đi học đấy biết không? Thôi đi, nói với một gà Tây chuyên đi ăn trộm như ngươi cũng chỉ như đàn gảy tai trâu mà thôi, không nói cũng được…
-Là ngươi trộm, ta không hề trộm!
Tiểu gà Tây tức đến mức hét to:
-Còn nữa, không được gọi ta là tiểu gà Tây! Ta là Phượng Hoàng!
-Được rồi tiểu gà Tây!
-Ngươi…
-Sao nào tiểu gà Tây!
-Được rồi… Tùy ngươi.
Đấu với nhau mấy hiệp rồi, tiểu gà Tây hiểu rõ, cái con thỏ đáng chết này quyết tâm đặt cái biệt hiệu đó cho nàng, nàng không làm gì được đối phương, cho nên chỉ có thể nhịn!
-A, tiểu gà Tây, sao ngươi cũng đi về phía này vậy?
Tần Thọ hỏi!
Tiểu gà Tây hừ hừ nói:
-Ta cũng đến Văn Uyển để báo danh, không ngờ lại còn gặp phải một thứ tai họa như ngươi!
Tần Thọ nói:
-Không nên nói như vậy, chí ít hôm nay thỏ ta đây thấy việc nghĩa là hăng hái làm, bắt được một tên trộm đấy. Thổ Địa công công có thể làm chứng!
Tiểu gà Tây:
-…
Phù!
Dễ chịu quá…
-Tiểu gà Tây, tên ngươi là gì?
Tần Thọ thấy tiểu gà Tây không phun lửa nữa, tò mò hỏi!
Tiểu gà Tây hừ hừ hai tiếng, không lên tiếng!
Tần Thọ kinh ngạc nói:
-Thì ra tên của ngươi là Hừ Hừ à! Cái tên này chậc chậc… Rất…
-Câm miệng! Tên của ta không phải là Hừ Hừ!
Tiểu gà Tây sắp điên lên rồi!
Tần Thọ ngơ ngác nhìn tiểu gà Tây hỏi:
-Vậy tên của ngươi là gì!
Tiểu gà Tây gầm thét:
-Câm miệng!
-Tên của ngươi là Câm Miệng à? Cái tên này hơi bị bá đạo đấy…
Tần Thọ lập tức kêu lên!
Tiểu gà Tây há mỏ, phun lửa!
Con thỏ vô lương tâm đang thoải mái quá…
-Câm Miệng, sao mẹ ngươi lại đặt cho ngươi một cái tên như vậy?
Tần Thọ mặt dày mày dạn dính lại gần hỏi!
Cuối cùng tiểu gà Tây cũng không chịu nổi nữa, kêu lên:
-Tên của ta không phải là Câm Miệng, tên ta là Thái Thái Nhạc!
Tần Thọ gật đầu nói:
-À, Thái Thái Nhạc à, á… Má nó… Phụt, ha ha ha… Thái Thái Nhạc, ha ha… Sao tên ngươi lại không phải là rau hẹ đi, ha ha…
-Ta nói này Rau Hẹ, cái tên này của ngươi, ha ha… Tên của ngươi như thế này, mà còn dám bảo mình không phải là gà tinh sao? Ha ha… Hẳn là mẹ ngươi đã chôn hết tất cả bí mật vào chỗ này, ha ha…
Tần Thọ ôm bụng, thật sự không thể dừng lại được, Thái Thái Nhạc… Trong nháy mắt khơi gợi lên rất nhiều hồi ức trong trí nhớ của hắn, hình như trên Địa Cầu cũng có Thái Thái Nhạc, mà lại còn là một con gà thành tinh!
Tiểu gà Tây:
-Ta là Phượng Hoàng!
Ha!
-Ừm, Phượng Hoàng mang tên Rau Hẹ gà tinh! Tên hay quá ha ha…
Tần Thọ lập tức kêu lên!
Tiểu gà Tây:
-…
Cứ như vậy, hai người đi cả một quãng đường vui vẻ trò chuyện, phun lửa, rất hòa hợp đi về phía Văn Uyển…
Cùng lúc đó, trước cổng chính bằng bạch ngọc dưới chân núi Thư Sơn, có hai đồng tử đang dẫm chân đứng trông về phía xa, chẳng qua là khi quay qua đối mặt với nhau, thì đều có tia lửa bắn ra!
Hiển nhiên, hai thằng nhóc này cũng không đi chung đường!
-Thanh Trúc, ngươi tới đây làm gì?
Tiểu đạo đồng có vẻ thật thà hỏi một đạo đồng có dáng vẻ nhanh nhẹn!
Đạo đồng kia hơi giật mình, đôi mắt to rất sống động, trong tay còn đang cầm một cây quạt xếp, thỉnh thoảng lại học theo dáng vẻ của các văn nhân nhàn nhã mở quạt ra quạt gió!
Nghe đạo đồng thật thà đặt câu hỏi, hắn cười ha ha nói:
-Không có gì, hôm nay là ngày mà học viện Văn Uyển của núi Thư Sơn thu nhận học sinh, Văn Khúc Cung các ngươi có thể đến nhận người, thì đương nhiên Văn Xương Cung chúng ta cũng có thể đến nhận người!
-Học sinh của các ngươi còn chưa đến sao?
Tiểu đạo đồng thật thà tên là Long Hòe tò mò hỏi!
Thanh Trúc cười ha ha nói:
-Đến rồi, nhưng cũng chưa đến!
Long Hòe thật sự hơi thật thà quá mức, ánh mắt có chút ngu ngơ, đầu óc cũng không nhanh nhạy, nghe không hiểu ý của đối phương, nên lại hỏi:
-Nghĩa là sao!
Thanh Trúc sững sờ, cười hỏi:
-Ngươi không hiểu ư?
Long Hòe lắc đầu nói:
-Không hiểu, chẳng qua là ta cũng từng nghe tinh quân nhà ta nói, nếu như không hiểu, thì không cần ngại hỏi, không cần phải xấu hổ vì không biết. Cho nên ta mới hỏi ngươi…
Thanh Trúc:
-…
Long Hòe:
-Thanh Trúc, ngươi nói đi xem nào? Câu vừa nãy của ngươi là có ý gì!
Thanh Trúc:
-… Bà mẹ ngươi chứ gấu!
Long Hòe không nghe rõ, hỏi lại:
-Ngươi nói cái gì!
Thanh Trúc lắc đầu nói:
-Không có gì, ta nghe nói lần này tiểu công chúa của tộc Phượng Hoàng cũng đến xin học. Ngươi cũng biết đúng không?
Vẻ mặt Long Hòe ngốc nghếch, dứt khoát hỏi thẳng:
-Ngươi muốn cướp nàng!
Thanh Trúc không ngờ rằng Long Hòe lại nói thẳng ra như vậy, không hề quanh co lòng vòng, Thanh Trúc lắc đầu nói:
-Đương nhiên là không…
-À, vậy thì tốt rồi, ta sẽ ghi lại. Tinh quân nói rồi, cứ mang theo Ấn Ảnh Thạch bên mình, sẽ có nhiều chỗ có lợi.
Long Hòe lấy ra một khối Ấn Ảnh Thạch!
Gương mặt Thanh Trúc hoàn toàn biến thành màu đen… Sao hắn lại có cảm giác mình bị tính kế vậy!
Lời mình nói ra, bây giờ lại bị người khác ghi âm lại… Hắn chợt phát hiện ra rằng hình như nhiệm vụ hôm nay không dễ hoàn thành chút nào. Nhưng mà Thanh Trúc lập tức có biện pháp, nếu như không thể công khai đoạt người, nhưng cũng không nói là không thể thông đồng với nhau mà! Nghĩ đến đây, trong lòng Thanh Trúc cười lạnh: "Coi như ta không nói thẳng, thì cũng có biện pháp để tiểu công chúa vào Văn Xương Cung của ta! Hừ hừ… Một kẻ ngốc như ngươi, hôm nay cứ đợi tay không đi về đi!"