Chương 92: Thư Hương Chi Hải, Khổ Châu, Thư Sơn.
Tần Thọ chép chép miệng nói:
-Ừm, nội tâm của ta cũng giống như răng của ta, trắng sáng, bóng loáng có thể soi gương luôn đó. Ngươi đừng có lập đi lập lại khen ta như thế, da mặt ta dày...
Rau Hẹ:
-...
Long Hòe dẫn theo Tần Thọ và Rau Hẹ đi rất nhanh, Tần Thọ cũng phát hiện, hắn ta giống như bị người ta dẫn đi, rõ ràng chỉ đi có một bước, nhưng lại là một bước ngàn mét, thần thông như vậy hắn không hề thấy lạ. Lúc Tế Điên bắt cóc hắn và Hạo Thiên Khuyển chạy, cũng dùng loại thần thông Súc Địa Thành Thốn này.
Tần Thọ liếc mắt một cái nhìn gương mặt chất phác của Long Hòe, trong lòng lẩm bẩm:
-Quả nhiên người không thể chỉ nhìn tướng mạo, xấu thế này, thực lực lại mạnh như vậy…
Vào lúc này Rau Hẹ đang do dự hỏi bản thân một chuyện:
-Tại sao nàng lại phải đi cùng con thỏ này đến Văn Khúc Cung chứ? Cô hoàn toàn có thể đi đến Văn Xương Cung mà! Nhưng đi cũng đi xa đến như vậy rồi. Lại quay về? Hình như không hay cho lắm...
-Đi theo hắn đến Văn Khúc Cung cũng không có sao, khi đến nơi, hớ hớ… chỉ cần dựa vào thực lực của gia tộc mình, Văn Khúc Tinh Quân chắc cũng sẽ chăm sóc mình một chút. Đến lúc đó, nàng không tin là mình không thể xử lý con thỏ chết tiệt này.
Nghĩ đến đây, Rau Hẹ vui vẻ cười cười.
Tần Thọ liếc nhìn cái người đang cười tít mắt kia, tuy hắn không biết Rau Hẹ đang suy nghĩ cái gì, nhưng dùng cái đùi suy nghĩ cũng biết, tuyệt đối không phải chuyện gì tốt lành.
Nhưng mà hiện giờ Tần Thọ không rảnh quan tâm đến Rau Hẹ, mà đang nhìn ngọn núi phía trước, một đường thẳng đi đến đỉnh núi, chỉ thấy đỉnh núi đâu đâu cũng toàn là mây trắng, nhìn không thấy bầu trời, dưới chân cũng không nhìn thấy được là cao bao nhiêu, cúi đầu nhìn xuống cũng không thể thấy đáy, chỉ có thể nhìn thấy phía dưới là một màn sương mù bao phủ khắp ngọn núi, ẩn hiện vài mảng màu xanh, đó chắc hẳn là rừng cây rồi.
Ngay tại lúc này, Long Hòe nói:
-Thư sơn hữu lộ cần vi kính, học hải vô nhai khổ tác chu. (Tạm dịch: Núi sách có đường, con đường ấy chính là siêng năng; biển học vấn vô bờ bến, phải lấy sự gian khổ làm thuyền, thì mới có thể vượt qua được.)
Tiếp lời lẩm bẩm của Long Hòe, Tần Thọ cảm giác dưới chân mình rung động, tiếp đến là một màn mây trắng tích tụ lại, cuối cùng hóa thành một chiếc thuyền buồm lớn, bùm một tiếng từ mặt đất bay lên, kéo theo ba người bay vào trong biển mây!
-Đây là Khổ Châu, chúng ta đang đi xuyên qua là một trong những nơi nổi tiếng nhất của Thư Sơn được gọi là Học Hải, những sương khí bốn phương này không phải là sương khí bình thường, đó là thư khí toát ra khi các bậc tiên hiền của các triều đại trước đây ngâm thơ, hóa thành Thư Hương Chi Hải.
Long Hòe đứng trước mũi thuyền mây, hay tay chắp ở sau lưng, giống như những văn nhân cổ thời xưa, ánh mắt xa xăm, nhẹ nhàng nói.
Kết quả, sau khi nói xong, phát hiện vốn không có ai để ý đến hắn.
Long Hòe lén lút quay đầu lại, nhìn xem là tình hình gì. Trước đây những học viên mới đến, hắn ta làm như vậy, thông thường đều có được ánh mắt ngưỡng mộ và những lời khen ngợi hắn, sao hôm nay lạ vậy?
Vừa quay đầu, mặt của Long Hòe liền tối sầm lại.
Chỉ thấy trong tay con thỏ cầm một cuốn sách do mây sương hóa thành, xem một cách rất là thích thú, nhìn thấy Long Hòe nhìn về phía hắn, con thỏ cười cười nói:
-Tên béo, ngươi nói mấy thứ đó làm gì? Trong sách đều có ghi hết rồi mà?
Nói xong, thỏ con quơ quơ cuốn sách mây trong tay, phía trên ghi mấy chữ lớn "Chi tiết về Thư Hương Chi Hải".
Long Hòe ra vẻ ta đây thất bại.
Ngay tại lúc này, Khổ Châu đột nhiên chấn động một cái!
Mắt Long Hòe sáng lên, mở miệng ra, đang định nói thì...
Thì nghe thỏ con hét lớn một cái:
-Sắp xuyên qua Vân Hải rồi! đứng vững nhé, cảnh đẹp sắp xuất hiện rồi!
Long Hòe nuốt những lời định nói lại vào trong họng, liếc con thỏ đó một cái, vô cùng thương cảm… những năm này, cái tên khốn biết cướp lời như vậy, không nể mặt mũi như vậy, hắn ta cũng là lần đầu tiên gặp.
Đang nói chuyện, bùm một tiếng, giống như thuyền lớn vỡ ra trên mặt nước, giây phút Khổ Châu rời khỏi Thư Hương Chi Hải, bên ngoài một màn ánh sáng chói chang khắp nơi.
Rau Hẹ hét lớn theo:
-Oa...
Tần Thọ cũng hét lớn theo:
-Oa...
Lần này là, Tần Thọ không phải khoa trương kêu lên, mà đây thật sự là rất đẹp!
Xa xa là từng quyển từng quyển sách to lớn chất chồng lên nhau, hình thành nên một ngọn núi vô cùng lớn! Trên ngọn núi có các loại kiến trúc cổ đại san sát, đình đài lầu các, cái gì cần có đều có!
Trên bầu trời một đường cầu vồng trải dài cả hai phía nối liền trời và đất, còn có rất nhiều loài chim bay lượn trên đó...
Tần Thọ há hốc miệng, ngẩng đầu lên, tán thưởng một câu:
-Thật là đẹp!
Nghe thấy lời này, cuối cùng Long Hòe cũng tìm lại được chút sĩ diện, gật gật đầu:
-Đó là đương nhiên, Thư Sơn này là...
-Thư Sơn này là do Thiên Đình truyền lại, do hai bên thiên địa cùng nhau tạo nên, không đẹp mới là lạ.
Rau Hẹ ngẩng đầu lên, cả người khinh thường nhìn Tần Thọ, tiện thể đắc ý một chút về kiến thức của mình. Nhưng lại không chú ý đến, phía bên Long Hòe mặt mày đã tái mét.
-Thì ra là như vậy đó hả, Rau Hẹ, ngươi biết nhiều thật đó.
Lần này Tần Thọ lại không đả kích Rau Hẹ.
Rau Hẹ nhếch miệng nói:
-Ta là công chúa của tộc Phượng Hoàng, đọc sách còn nhiều hơn ngươi ăn gạo đó!
Tần Thọ gật gật đầu hùa theo nói:
-Cái này ta tin.
Rau Hẹ càng đắc ý hơn...
Tần Thọ bổ sung thêm nói:
-Lớn như vậy, nhưng ta còn chưa từng ăn gạo đó.
Rau Hẹ:
-...-
Long Hòe nhìn hai người không ngừng đấu võ mồm, hắn ta phát hiện, dường như trong mắt hai người bọn họ chỉ có đối phương, còn hắn... căn bản là không tồn tại! Trong lòng đột nhiên cảm thấy tủi thân, đây là thời thế gì thế? Cãi nhau mà cũng có thể cãi đến thế giới chỉ có hai người.
Đang lúc nói chuyện, Khổ Châu đã đưa ba người bọn họ đến bên cạnh của Thư Sơn, sau khi dừng lại, Long Hòe dẫn theo hai kẻ oan gia lên đảo.
Thư Sơn, đình đài cũng rất lớn, nhưng lầu thì không có nhiều.
Theo lời của Long Hòe, Thư Sơn có ba cung, chia làm Văn Khúc Cung, Văn Xương Cung và Võ Khúc Cung. Ba cung đều có chia làm hai khuôn viên.
Hạ viện là Địa Tiên Giới, nhận học trò khắp mọi nơi, truyền đạt đi lễ nghĩa thiên địa, đạo pháp.
Thượng viện là nơi trước mắt, chỉ dạy người của Thiên Đình, đệ tử của những gia tộc lớn, hoặc là đệ tử chân truyền của giáo phái, cũng là nơi tập trung của đảng Thái Tử.
Nghe nói trên núi toàn là người của đảng Thái Tử, trong đầu Tần Thọ xuất hiện các loại hình tượng kinh khủng hùng tàn dữ tợn của thể loại phú nhị đại, quan nhị đại này. Đang phân vân, không biết mình đi lên đó có lành ít dữ nhiều không? Ừm, đây đúng là một vấn đề...
Rất nhanh, Tần Thọ được Long Hòe dẫn đến Quan Thư Đài ở thượng viện của Văn Khúc Cung, Quan Thư Đài không lớn, đối diện là một lầu các, lầu các rất rộng, cửa sổ rất lớn, vừa nhìn đã biết hướng gió không tệ.
Giây này phút này, trước Quan Thư Đài, cuối cùng Tần Thọ cũng đã nhìn thấy bóng hình quen thuộc, một thân trường bào nho sinh - Văn Khúc Tinh Quân!
Tần Thọ quơ quơ tay, Văn Khúc Tinh Quân lại không để ý đến hắn.
Tân Thọ lại nhìn nhìn nhóm phú nhị đại hung tàn đang xem sách trên Quan Thư Đài, vừa nhìn một cái, Tân Thọ lập tức vui vẻ...
Chỉ thấy trên Quan Thư Đài một người lớn cũng không có, chỉ có mấy tiểu hài tử chưa dứt sữa!
Một tiểu nam hài, cái đầu rất lớn, ngồi ở đó dơm dớm nước mắt, giống như là có thể khóc bất cứ lúc nào.
Một tiểu nữ hài, đang nắm chặt lấy váy áo của mình, bộ dạng rất lóng ngóng, nhìn ai cũng có chút sợ hãi.
Và còn có một con trâu nhỏ, cái đầu rất cao, so với những đứa trẻ khác đều cao hơn một cái đầu, thấy Tần Thọ đang nhìn hắn, hắn thân mật cười cười với Tần Thọ.