Chương 93: Một đống gì đó?
Nhưng mà hấp dẫn sự chú ý của Tần Thọ chính là cái con đang đứng thẳng người lên kia. Con này cả người xanh mượt, đầu trọc miệng rộng, phía sau còn đeo một chiếc nồi đen to tướng! Tần Thọ cẩn thận quan sát một chút, lập tức im lặng… Đây không phải là nồi, hóa ra là một chiếc mai rùa mà giống như chiếc nồi đen! Cũng khó trách Tần Thọ cảm thấy cái đó là nồi đen, vì ở hai bên mai rùa còn có tay cầm để dễ dàng nhấc lên...
Tần Thọ lập tức vui vẻ, đã thấy ra kẻ vừa sinh ra mang ngọc, mang gậy, còn hắn đã tự chuẩn bị cà rốt, nhưng vừa sinh ra đã đeo một chiếc nồi đen là lần đầu hắn nhìn thấy? Đây là ông trời sợ đời hắn quá trống vắng? Hay là sợ đứa nhỏ này chết đói?
Nhưng mà rùa đen kia lại có vẻ rất lạnh lùng, vốn không để ý đến Tần Thọ, Tần Thọ cũng chẳng thèm để ý đến hắn.
Đúng lúc này, từ một hướng khác có ba người đi tới, ba người đứng ở trên đài. Tần Thọ dời mắt nhìn ba người kia, vừa nhìn qua, Tần Thọ giật cả mình, nhịn không được kêu lên:
-Này tên mập, ba tên này chắc là quá tuổi rồi nhỉ?
Long Hòe ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Tần Thọ chỉ vào ba tên cao tới hơn hai mét. Ba kẻ đầu trọc, dáng vẻ hung thần ác sát, cao cũng không kém nhau bao nhiều, chắc hẳn là sinh ba! Ba người cùng đi đến giống như là hắc bang tụ hội vậy! Mà nguy hiểm hơn đó là binh khí của ba người này không hợp lẽ thường. Một người cầm đùi người bằng đồng, một người khác cũng cầm tay người bằng đồng, mà người sau cùng không cầm lưng chân hay cánh tay mà cột đầu người ở bên hông. Phía dưới đầu người có xương cột sống, xương cột sống quấn một vòng quanh người kia, giống như là thắt lưng.
Mà càng kì quái hơn chính là đầu và nhãn cầu kia còn liên tục chuyển động. Nhìn thấy Tần Thọ và Long Hòe nhìn qua, cái thứ kia còn nhếch miệng cười với hai người, nhìn cực kỳ quỷ dị!
Long Hòe lắc đầu nói:
-Không hề lớn tuổi, đó là tam kiệt của Côn Tộc, năm nay mới tám nghìn tuổi, dựa theo tuổi thọ của Côn thì cũng chỉ vừa mới cai sữa mà thôi. Cũng đồng trang lứa với các ngươi… (Côn: cá côn- một loài cá khổng lồ theo truyền thuyết thời xưa)
Tần Thọ nghe xong, hai mắt đảo nhẹ, trong lòng mắng thầm: "Người đồng lứa… Bằng tuổi? Con mẹ nó! Từ đời chúng ta tính lên, tính tới đời con khỉ kia cũng mới được năm ngàn năm?"
Nhưng mà nghĩ lại, dựa theo tuổi thọ của con thỏ ngốc, Tần Thọ là tổ tông của bọn hắn mới đúng.
Vì thế, lúc Tần Thọ nhìn ba người đầu trọc kia, ánh mắt cũng thay đổi. Vừa mới bắt đầu thì nhìn như tổ tông, bây giờ lại nhìn như tôn tử.
-Đại ca, nhìn dáng vẻ con thỏ kia ăn rất ngon. - Khôi Nhị nói với Khôi Nhất.
Khôi Nhất nói:
-Đừng nói chuyện, lúc ra cửa phụ thân đã từng nói, làm nhiều nói ít, nói nhiều lại lộ ra sự ngu ngốc...
Khôi Tam cũng gật đầu nói:
-Đúng, đừng lớn tiếng như vậy. Đừng hù con thỏ kia sợ hãi, buổi tối chúng ta sẽ tìm cơ hội nấu hắn!
Khôi Nhất nói:
-Đúng!
Dáng vẻ của ba người giống như đang len lét nói nhỏ, nhưng khi mở miệng thì giống như chiếc chiêng vỡ, giọng nói vang đến năm dặm!
Tần Thọ che kín hai lỗ tai lớn theo bản năng, nhưng lại buồn bã phát hiện, vậy mà hắn lại nghe rõ ràng! Trong lòng mắng to: “Ba kẻ ngu này ở đâu ra? Còn vụng trộm nói chuyện sau lưng người ta như thế? Mà đây là vụng trộm à? Đây là cầm loa thét lớn đó chứ? Thật sự nghĩ hắn là kẻ điếc à?”
Long Hòe lắc lắc đầu nói:
-Con thỏ, ngươi đừng quan tâm, từ xưa đến nay bộ tộc Côn này đều là nơi sản xuất hàng loạt đồ đần, nhất là Côn chưa trưởng thành, cơ bản là không có đầu óc.
Thái Thái Nhạc cũng nói:
-Ta cũng đã nghe cha mẹ ta nói qua, bộ tộc Côn chính là như thế, chỉ có sau khi trưởng thành, tu luyện thành công, đầu óc mới trở nên khôn khéo. Nếu hóa thành Bằng, vậy thì sẽ tinh quái như ma quỷ...
Long Hòe gật đầu.
Giờ Tần Thọ mới hiểu được, thì ra ba kẻ này là ba kẻ khờ!
Ai cũng không nhìn thấy, khi ở phía sau nghe các đệ tử tương lai nghị luận, trên trán Văn Khúc Tinh đều là mồ hôi lạnh, đôi môi vẫn còn run rẩy… thầm nghĩ: “Năm nay nhận mấy thứ đồ chơi gì thế này?”
Bình ổn tâm trạng xong, Văn Khúc Tinh từ từ xoay người lại, thản nhiên nói:
-Tần Thọ, Thái Thái Nhạc, hai ngươi tới rồi!
Nghe nói như thế, Tần Thọ dứt khoát lui về sau một bước, Thái Thái Nhạc ngu ngốc đứng ở đó, còn trả lời một câu:
-Tiên sinh, sao thế?
Long Hòe cất cao giọng nói:
-Dựa vào quy tắc ở Văn Uyển, đến trễ là phải ăn gậy.
Tần Thọ nghe xong đôi mắt sáng lên, con ngươi đảo một vòng, quả nhiên thấy bên cạnh có cái bàn, trên bàn để bảy cây thước!
Rau Hẹ nghe xong, tức khắc cuống lên, kêu lên:
-Còn muốn đánh ta? Không được, không được! Các ngươi không thể đánh ta, ta là công chúa của tộc Phượng Hoàng!
Văn Khúc Tinh lắc đầu, nói:
-Vào Văn Uyển thì phải tuân theo quy tắc của Văn Uyển, thần phật trên trời tới đây mà phạm sai lầm thì cũng đều phải ăn gậy? Không có ai là ngoại lệ hết, nếu không cứ ỷ vào thân phận của mình mà làm loạn một trận, chẳng phải là rất lộn xộn sao? Long Hòe, cầm thước đến đây!
Nghe nói như thế, Tần Thọ âm thầm lắc đầu, hắn dám thề, lão già Văn Khúc Tinh này chắc chắn là đang khoác lác! Thần phật trên trời đến, thì hắn ăn gậy còn tạm được! Nhưng mà giờ phút này, Văn Khúc Tinh lớn nhất, hắn muốn khoác lác thế nào chả được. Tần Thọ chọn ngậm miệng mà nhìn...
-Vâng, tiên sinh!
Long Hòe khom mình hành lễ, cung kính lĩnh mệnh, mỗi một hành động đều vô cùng nghiêm túc.
Lần đầu tiên, tất cả mọi người ở đây ở cảm nhận được Văn Uyển khác ở nhà.
Hài tử đầu to bị hù rụt cổ lại, tiểu nữ hài căng thẳng hơn, rùa đen im lặng không nói gì, trâu nhỏ cúi đầu nhìn ngón chân, ba huynh đệ Côn tộc thì… ôm nhau, run lẩy bẩy. Quan trọng là, ba người bọn hắn còn lấy binh khí ra, dáng vẻ nếu ngươi đánh ta thì ta sẽ liều mạng với ngươi!
Không sai, ba đứa nhóc to xác nhất, đã sợ sắp phát khóc...
Mọi người thấy ba tên này thì không còn gì để nói, thầm nghĩ: “Toi công lớn đến chừng này!”
Thái Thái Nhạc cũng mang vẻ mặt kinh hoàng, nàng không sợ đau, mà là cảm thấy mất mặt! Nàng đã lớn như thế nhưng chưa từng bị người ta đánh gậy, huống chi lại ở trước mặt nhiều người như vậy?
Thái Thái Nhạc nghĩ đến nguyên nhân mình đến trễ, trong lòng mắng to: “Con thỏ chết tiệt, ta hận ngươi!”
Hắt xì!
Một tiếng hắt xì bỗng nhiên vang lên, làm cắt ngang không khí căng thẳng này.
-Ai đang mắng ta… răng rắc...
Giọng nói vang lên kèm theo tiếng thứ gì đó bị cắn gãy.
Đám người sững sờ, theo bản năng nhìn sang, chỉ thấy không biết từ lúc nào trên bàn thờ lại có thêm một con thỏ. Trong tay đang ôm cây gậy, sau đó cứ mở miệng gặm cây gậy… nghe tiếng răng rắc giòn tan kia, giống như đang ăn món sườn vậy.
Vẻ mặt tập thể học sinh đều trở nên mờ mịt, trên thế giới còn có kỹ thuật này sao?
Khôi Nhị nói:
-Có vẻ như cây gậy kia ăn rất ngon.
Khôi Tam nói:
-Nếu không thì chúng ta cũng thử một chút?
Khôi Nhất:
-Ngậm miệng, làm nhiều nói ít! Ban đêm ăn!
Khôi Nhị, Khôi Tam:
-Đại ca anh minh!
Đám người:
-...-
-Con thỏ kia chắc là chưa bị đánh qua… Lại dám khiêu khích uy phong của tiên sinh. - Long Hòe nói khẽ.