Cô nhàn nhã nấu canh rau, nấu xong canh rau lại chuẩn bị thức ăn cho heo.
Vô tư không biết có bao nhiêu người trông ngóng nhìn cô đổ thức ăn cho heo nóng hổi thơm ngào ngạt vào trong máng lợn, thèm đến mức hận không thể xuất hiện trong chuồng heo.Khán giả không thưởng thức được mỹ thực, cũng không mua được tượng gỗ chỉ có thể nhìn mà than thở: "Mẹ Hiểu Mộng của con, xin mẹ mở tương tác thời gian thực đi.
Con chỉ muốn nếm một miếng canh và thịt nướng, chỉ một miếng thôi.
Xin mẹ đấy, đứa nhỏ sắp chết đói rồi.”“Ta không tham lam, để ta sờ đuôi chú cáo nhỏ một chút là được, cơn nghiện cáo của ta phát tác rồi.”“Rốt cuộc nên làm như thế nào mới có thể khiến đại thần chú ý tới chúng ta?”“Bực quá, hoàn toàn không để ý tới chúng ta!”Lâm Minh Phong trốn ống kính của camera, thuần thục đổi sang acc phụ tiến vào phòng phát sóng trực tiếp của Trang Sinh Hiểu Mộng.
Trang Sinh Hiểu Mộng đang nấu canh, nhưng dù khán giả cầu xin cỡ nào thì cô cũng không mở tương tác thực.
Vì thế khơi dậy khẩu vị của khán giả, giữ vững được nhiệt độ siêu cao.Cùng nấu canh, nhưng cô chơi gian không để mùi vị chân thật lộ ra lừa gạt vô số fan ngốc nghếch.
Lâm Minh Phong càng nhìn, trong lòng càng cảm thấy tự tin, lần này hắn sẽ không phạm sai lầm nữa.Cho heo ăn xong như thường lệ, Trang Sinh Hiểu Mộng trở lại phòng, gỡ vải đã dệt xong xuống, thúc giục cơ quan tiếp tục.Vải vóc do sợi tơ tự nhiên dệt thành mềm mại dẻo dai, chạm vào rất thoải mái.
Camera hướng theo tầm mắt của Trang Sinh Hiểu Mộng quay cận cảnh thớ vải, khiến nó chiếm trọn màn ảnh.Chất lượng vải này cao hơn vải cao cấp trên thị trường rất nhiều.
Màu trắng bạc trong suốt, hiện ra vầng sáng dịu dàng dưới ánh sáng tự nhiên.
Nếu dùng để may thành quần áo không biết sẽ tạo nên hiệu ứng đẹp mắt cỡ nào.
Kể từ khi nó được gỡ xuống, khán giả đã không thể rời mắt khỏi nó.Trang Sinh Hiểu Mộng dùng hành động thực tế thay đổi nhận thức trước đây của bọn họ đối với tơ Phược kén trùng.
Từ tơ độc ai ai cũng phải tránh xa, biến thành thứ vải thượng hạng khiến người ta yêu thích không nỡ rời tay, quả thực đây là chuyện quá thần kỳ có thể so với ảo thuật.“Vẫn chưa ổn.” Trang Sinh Hiểu Mộng nói, rồi đặt tấm vải xuống.“Đã tốt lắm rồi mà.”“Không ổn chỗ nào?”Khán giả rất khó hiểu, tấm vải kia rõ ràng rất hoàn hảo, áng chừng cũng đủ làm một chiếc váy rồi.“Quá trắng.” Trang Sinh Hiểu Mộng nhìn rừng cây rậm rạp quỷ dị bên ngoài cửa sổ, bỗng nảy ra một suy nghĩ.Nói làm là làm, cô thay sang bộ quần áo da động vật vừa làm xong tối qua, rồi cầm theo rìu bước ra cửa..