"Đến bây giờ vẫn không đưa ra lời giải thích, vẫn còn đang giả chết."
"Toàn bộ từ liên quan đều bị chặn."
"Hoàng thất làm như vậy thật sự không bị trừng phạt gì à?"
"Cấp báo! Cuối cùng hoàng thất cũng có động thái đưa ra lời giải thích, lại còn nói hoan nghênh đại thần về nhà nữa!"
Động thái vừa đăng không đến ba phút, số lượng bình luận mỗi giây tăng lên hàng vạn.
"Thể chất đặc biệt nên không thể can thiệp sớm là cái mẹ gì chứ? Đây là lý do các ngươi cố tình nuôi chị gái thành phế vật à?"
"Không phải chứ, giờ là thời đại nào rồi? Được người ta gọi là hoàng đế thì thật sự nghĩ mình có huyết thống cao quý hơn so với dân chúng phổ thông à? Ngay cả phẫu thuật thân thể trưởng thành cũng không được làm?”
“Cái này gọi là giải thích á? Đừng chọc ta."
"Sao chị gái có thể về được chứ, đừng nằm mơ nữa."
Nhìn thấy trong khu bình luận đều nghiêng về phía trào phúng và nghi ngờ, bộ phận quan hệ xã hội không ngờ giải thích xong lại đạt tới hiệu quả này. Mọi người đều ra mặt nói giúp cho Trang Sinh Hiểu Mộng.
Trang Sinh Hiên Dật thân là hoàng đế cũng không ngờ lại có kết quả này: "Bực thật, rốt cuộc người đứng sau là ai, dám to gan đối nghịch với trẫm."
Các thành viên hoàng thất khác đều có suy nghĩ tương tự nhau, khẳng định đây là bút tích của người đứng sau lưng Trang Sinh Hiểu Mộng, đó là dùng AI để spam định làm ầm với hoàng thất.
Chỉ có góc nhìn của Trang Sinh Hiểu Lê là khác, hắn thường xuyên xem phát sóng trực tiếp của Trang Sinh Hiểu Mộng, biết hiện tại sức ảnh hưởng của Trang Sinh Hiểu Mộng lớn nhường nào.
Có hiệu quả như này cũng rất hợp tình hợp lý.
Tiếc rằng phụ hoàng bọn họ lại tin chắc rằng có người đứng phía sau thao túng dư luận, chà đạp tôn nghiêm của hoàng thất.
Ngũ hoàng tử Trang Sinh Tư Vũ lơ đễnh nói: "Phụ hoàng đừng giận, người nọ có quyền thế thì sao chứ. Nếu toàn bộ tổ chương trình đều không chống đỡ được nổi thì chưa tới hai ngày đã phải giải tán rồi. Đến lúc đó không lẽ nó còn không chịu ngoan ngoãn quay về."
Sau một thời gian cải tạo, nơi ở đã khác hẳn so với lúc mới tới.
Tường ngoài hai ngôi nhà gỗ nhỏ được trang trí và gia cố lại, thoạt nhìn không hề đơn sơ chút nào. Trong nhà xuất hiện thêm không ít gia cụ, ngày càng có hơi thở của cuộc sống.
Chuồng lợn mở rộng thêm một vòng, ngăn ra thành mấy chuồng, đã có thêm không ít thành viên gia nhập. Vườn rau xanh um tươi tốt, thoạt nhìn rất khả quan.
Vân vân... Nhìn hơi đáng tiếc.
Khoảng thời gian này Trang Sinh Hiểu Mộng tràn trề linh lực, dứt khoát tạo ra một hòn Lưu Ảnh thạch, muốn ghi lại những gì mình nhìn thấy để lúc rời đi vẫn còn kỷ niệm.
Hoặc có lẽ là do bọn họ đã có thể tự sinh tồn và tự săn thú nên dạo gần đây thân câu không còn đưa đồ ăn tới nữa. Cũng từ đó chở đi, Sở Tầm thường xuyên phát hiện trong nhà gỗ của mình có thêm đồ.
Lần này dòng đầu tiên tờ giấy được đưa tới ghi mấy chứ: "Kế hoạch có biến."
Tiểu Cầu đi theo bên cạnh Trang Sinh Hiểu Mộng nhạy cảm như chú ý thấy gì đó, bắt đầu hướng về phía Sở Tầm lắc lư liên tục.
Trang Sinh Hiểu Mộng nói: "À, em đi gọi anh ta tới tới ăn cơm đi."
Tiểu Cầu gấp gáp xoay vòng tại chỗ.
DTV
Sở Tầm đi vào phòng bếp... Là chiếc lều lớn được dựng bằng gỗ và da thú.
Trang Sinh Hiểu Mộng nói: "Ta thấy dạo gần đây anh không được yên lòng lắm, có tâm sự gì sao?"
Sở Tầm ngước mắt lên nhìn đôi mắt trong suốt của Trang Sinh Hiểu Mộng, bên trong cặp mắt không chứa chút tạp chất nào, có thể chiếu rọi nội tâm hắn.
"... Ừm."
Trang Sinh Hiểu Mộng nói: "Cũng là chuyện bình thường, dù sao nơi này cũng là rừng rậm nguyên thủy, có lẽ sẽ rất nhàm chán với anh."
"Không nhàm chán." Sở Tầm vô thức trả lời: "Ta cảm thấy nơi này rất thú vị.”
"Thật ra ta cũng cảm thấy rất thú vị." Trang Sinh Hiểu Mộng nói: "Thú vị hơn nhiều so với ở lại hoàng cung."