Công Chúa Tại Thượng

Chương 88: Chương 88:

Thân Đồ Xuyên thấy nàng không hề thay đổi biểu cảm chút xíu nào với mình hơi chau mày lại, hắn muốn xác nhận lại với nàng cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
 
Đến kinh đô rồi có nghĩa là không cần gấp rút lên đường nữa nhưng Quý Thính chẳng hề nghỉ ngơi dù chỉ chốc lát, không về phủ mà theo Quý Văn vào cung luôn.
 
Thân Đồ Xuyên trở lại phủ trưởng công chúa, Phù Vân định đỡ hắn xuống thì hắn mở miệng từ chối: “Chuẩn bị một chiếc xe ngựa bình thường, ta muốn ra ngoài một chuyến.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Người không nghỉ ngơi sao?” Phù Vân nhìn giương mặt tái xanh của hắn.
 
Khóe miệng Thân Đồ Xuyên hơi nhếch lên: “Chắc hẳn mấy hôm tới điện hạ sẽ rất bận rộn, có một số chuyện nàng không chú ý được chỉ có thể để ta đi làm.”
 
“Chuyện gì?” Phù Vân nghi hoặc.
 
Thân Đồ Xuyên lấy một cuộn thánh chỉ từ trong hộc bàn ra, đối diện với ánh mắt ngờ vực của Phù Vân nói: “Đi gặp Tiền đại thống lĩnh.”
 
Phù Vân không hiểu nên lấy thánh chỉ, liếc mắt nhìn một lượt rồi lập tức hiểu ra: “Ta cũng muốn đi! Dẫn ta theo với!” Mặc dù cuộn thánh chỉ này đã vô dụng rồi nhưng vẫn có thể dùng để dọa Tiền Đức một trận.
 
Thân Đồ Xuyên nhíu mày muốn từ chối nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng đột nhiên dừng lại, một lát sau chậm rãi nói: “Thật sự muốn đi sao?”
 
“Ừm!” Phù Vân gật đầu ngay tắp lự.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thân Đồ Xuyên liếc mắt nhìn hắn: “Có thể dẫn ngươi theo nhưng ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện.”
 
“Người nói.” Phù Vân vội hỏi.
 
Thân Đồ Xuyên vẫy tay với y, khi y lại gần rồi hắn mới nhỏ giọng nói một câu, Phù Vân ngẩn người, xoắn xuýt một lúc rồi cắn răng đồng ý.
 
Hai người ăn nhịp với nhau, đổi xe ngựa khác rồi đi luôn, Chử Yến nghe vậy thì cũng muốn đi theo, Thân Đồ Xuyên nói điều kiện kia với hắn ta, Chử Yến nghe xong thì vẻ mặt lạnh lùng tỏ vẻ cực kỳ không tình nguyện nhưng vẫn đi theo.
 
Lúc nghe được tin Thân Đồ Xuyên đến, Tiền Đức đang ngồi trong thư phòng đờ người ra. Từ lúc các võ tướng từ quan tập thể, hắn ta mơ hồ đoán ra kết cục của chính mình, khi hoàng thượng tự mình đến Giao Huyền đón trưởng công chúa, hắn ta càng cảm thấy không thể cứu vãn gì nữa, mấy ngày nay hắn ta luôn nhốt mình trong thư phòng, cả người tiều tụy y như người bị bệnh nặng.

 
Hắn ta đã chuẩn bị tâm lý xong nhưng khi nghe tin Thân Đồ Xuyên đang chờ ở đại sảnh thì hắn vẫn run rẩy cả người.
 
“Gia gia, người làm vậy?” Đứa cháu trai chưa tới mười hai tuổi vừa bước vào cửa thì thấy hắn ta đang run.
 
Tiền Đức nhìn cháu trai anh tuấn lễ độ, giọng nói hơi nghẹn ứ: “Gia gia không có năng lực, không bảo vệ được nhà họ Tiền chúng ta.”
 
“Gia gia không cần lo lắng, có chuyện gì thì cháu sẵn lòng gánh chịu với người.” Đứa cháu trai nghiêm túc nói.
 
Tiền Đức nghe vậy thì dở khóc dở cười, mãi một lúc lâu sau mới khẽ lắc đầu an ủi cháu trai mình vài câu rồi đi tới đại sảnh.
 
Hắn ta sầm mặt đi vào đại sảnh, thấy Thân Đồ Xuyên ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, im lặng một lúc rồi quỳ sụp xuống trước mặt Thân Đồ Xuyên.
 
“Tiền đại thống lĩnh làm gì thế này? Sao lại hành lễ lớn với phò mã gia như thế?” Phù Vân vừa nhìn thấy hắn ta thì phát huy công lực cay nghiệt của mình: “Vết thương trên người còn chưa lành, chú ý một chút, đừng bất cẩn mà rách vết thương.”
 
Tiền Đức im lặng quỳ, trên mặt bớt đi một phần gian xảo, Phù Vân đánh một quyền lên bông, nhất thời tức sôi ruột, đang định nói thêm mấy lời chanh chua thì Chử Yến kéo ống tay áo y, y bèn ngậm miệng.
 
Trong đại sảnh yên tĩnh lại, Thân Đồ Xuyên lấy thánh chỉ ra, màu vàng óng đâm thẳng vào mắt Tiền Đức.
 
Một lúc sau Tiền Đức mới nghẹn ngào hỏi: “Hoàng thượng nghĩ xong định xử lý ti chức thế nào rồi sao?”
 
“Trên thánh chỉ này viết xử tử ngươi.” Thân Đồ Xuyên nói xong thì thấy vai hắn ta hơi thả lỏng xuống, ngay sau đó hắn bổ sung thêm một câu: “Nhưng hoàng thượng nói rồi, nếu điện hạ cảm thấy chưa vừa lòng thì tru di tam tộc nhà ngươi.”
 
Tam tộc là ý gì, ít nhất đứa cháu trai hắn ta yêu thương nhất, được hắn gửi gắm hy vọng phất lên lại nhiều nhất cũng phải chết, Tiền Đức run lên bần bật, ngồi phịch xuống mặt đất. Phù Vân vốn còn rất tức giận, thấy hắn ta như thế thì bỗng không tức nổi nữa, y mím môi nhận ra hù dọa người khác không phải chuyện vui vẻ gì.
 
“Ti chức... Ti chức sẵn lòng lấy cái chết tạ tội, chỉ xin điện hạ tha cho cả nhà ti chức, cháy trai nhà ta mới mười hai tuổi, hắn là người đọc sách duy nhất của nhà họ Tiền, hắn có tiền đồ rộng mở...” Tiền Đồ cứ nói mãi, bỗng không nói được gì nữa.
 
Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt nhìn hắn ta, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Ngươi nên mừng là người bị thương không phải điện hạ, nếu không không chỉ tru di tam tộc đâu.”
 
Tiền Đức suy sụp ngồi bệt dưới đất, không ngẩng đầu lên nổi.
 

Thân Đồ Xuyên vẫn bình tĩnh: “Ngươi quả là trung thành với hoàng thượng, nhưng sự trung thành này đổi lại họa sát thân cả nhà ngươi, đáng giá không?”
 
“Bây giờ nói chuyện này còn tác dụng sao?” Tiền Đức nghẹn ứ hỏi.
 
Thân Đồ Xuyên cầm chén trà lên, thong thả nhấp một ngụm: “Đương nhiên là có tác dụng.”
 
Tiền Đức lặng người.
 
“Điện hạ đã khuyên hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban, không chỉ có cả nhà ngươi giữ lại được mạng mà ngay cả ngươi vẫn có thể tiếp tục làm thống lĩnh cấm vệ quân, tiếp tục duy trì vinh quang của nhà họ Tiền ngươi.” Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt nói.
 
Phù Vân và Chử Yến liếc mắt nhìn nhau, có chút khó hiểu tại sao hắn lại nói ra sự thật. Không phải cố ý đến dọa Tiền Đức sao?
 
Tiền Đức ngây người một lúc, đáy mắt thoáng qua vẻ không thể tin được, ngay sau đó cảnh giác hỏi: “Các người muốn ta làm gì?”
 
“Muốn ngươi biết ơn mà báo đáp, một ngày nào đó nếu hoàng thượng có ý muốn giết điện hạ, hoặc điện hạ gặp nguy hiểm trong cung thì ngươi có thể báo cho chúng ta kịp thời, đương nhiên...” Thân Đồ Xuyên nhìn thẳng vào mắt hắn ta: “Cái này đều phải xem lương tâm của ngươi, cho dù ngươi đồng ý nhưng không làm thì chúng ta cũng không làm gì ngươi được.”
 
Giao quyền chủ động cho hắn ta.
 
Tiền Đức im lặng một lúc lâu, rũ mắt xuống, quỳ thẳng người lên, rập đầu ba cái với Thân Đồ Xuyên, rất nhanh sau đó trên trãn đã xuất hiện vết đỏ.
 
Thân Đồ Xuyên cong khóe môi lên: “Ngươi hiểu rõ là được rồi.”
 
Hắn nói dứt lời thì nhìn sang Phù Vân, Phù Vân lập tức tiến lên đỡ hắn dậy, Chử Yến do dự một chút cũng lên đỡ hắn, ba người ra khỏi đại sảnh.
 
Bọn họ vừa đi, cháu trai Tiền Đức chạy vào: “Gia gia, người không sao chứ!”
 
“Không sao đâu.” Tiền Đức nói xong thì nở một nụ cười hiếm có, nhéo mặt đứa cháu trai yêu quý của mình.
 
Cháu trai cau mày: “Trán người đỏ hết lên rồi, bọn họ bắt nạt người sao?”
 

“Không, tự gia gia không cẩn thận bị đúng trúng đầu.” Tiền Đức nói xong thì nhìn ra phía cửa: “Bọn họ là người của trưởng công chúa, hôm nay cố ý đến đưa tin tức tốt cho gia gia.”
 
“Trưởng công chúa...” Trong mắt đứa cháu trai lóe lên sự ngờ vực.
 
Bên kia, ba người lên xe ngựa, suốt dọc đường không ai nói câu gì, đến khi sắp đến phủ trưởng công chúa Phù Vân mới nói: “Những lời mà hôm nay người nói, không phải điện hạ muốn người nói ra sao?”
 
“Không phải.” Thân Đồ Xuyên đáp.
 
Phù Vân im lặng một lát rồi nói: “Người đúng là biết suy tính cho điện hạ.” Hắn làm việc này đồng nghĩa với việc điện hạ có được một sự bảo đảo trong cung, có hời hơn rất nhiều so với việc làm nhục Tiền Đức một trận.
 
“Ta là phu quân của điện hạ, đương nhiên phải suy nghĩ cho nàng.” Thân Đồ Xuyên nói xong thì nhìn Phù Vân và Chử Yến: “Ta sẽ tự mình nói với điện hạ chuyện ngày hôm nay, các ngươi chỉ cần hết lòng tuân thủ việc mình đã cam kết là được.”
 
Phù Vân và Chử Yến đồng thời cứng đờ người, sau đó lần lượt quay mặt đi chỗ khác.
 
Quý Thính bên kia vẫn không biết Thân Đồ Xuyên đã làm được chuyện tốt gì, nàng ở trong cung bàn bạc một lát rồi đi tới từng nhà các đại võ tướng, bận rộn cả một ngày y như con quay vậy, hơn nữa để chứng minh nàng không ở chung một phe với các võ tướng, mà không thể để nàng vừa quay lại thì họ đã về triều ngay, chung quy vẫn phải mời ba, bốn lượt mới được.
 
Bận rộn suốt mấy ngày liền, cuối cùng các võ tướng cũng lục tục lên buổi triều sớm, Quý Văn phạt họ nửa năm bổng lộc cho có chút tượng trưng, coi như giữ chút thể diện cho bản thân, một trận gây sự lớn như thế cứ thấm thoát mà qua.
 
“Mấy ngày qua hoàng tỷ thực sự vất vả rồi.” Quý Văn nhìn khuôn mặt Quý Thính gầy đi không ít, trong lời nói cũng hiếm thấy có chút thật lòng.
 
Quý Thính liếc mắt nhìn y: “Nói thật thì lần này hoàng thượng hơi kích động, thần chỉ hi vọng đừng nhớ trách cứ ai, sau này có chuyện gì thì cho dù không bàn bạc với thần cũng nên thảo luận với các văn thần.”
 
“Trẫm biết rồi, hai ngày tới hoàng tỷ không cần vào triều, trở về nghỉ ngơi cẩn thận.” Quý Văn chậm rãi nói: “Qua mấy hôm nữa trẫm sẽ mở tiệc mời các quan văn võ ở trong cung, coi như xoa dịu quan hệ một chút, đến lúc đó hoàng tỷ phải đến giúp trẫm đó.”
 
“Hoàng thượng yên tâm, người cứ nói một câu, thần có chết muôn lần cũng không từ chối.” Quý Thính nói xong thì định quỳ xuống lạy nhưng được Quý Văn đỡ lấy kịp thời.
 
Hai người nói chuyện một lúc nữa rồi Quý Thính rời cung về nhà, thấy trời bên ngoài vẫn còn sáng thì vẻ mặt nàng nhẹ nhõm đi rất nhiều. Mấy ngày nay đi sớm về trễ đã lâu rồi không về nhà khi trời còn sáng thế này, vừa nghĩ đến việc hôm nay cuối cùng cũng có thể dùng bữa ở phủ mình thì tâm trạng nàng cực kỳ tốt.
 
Nàng nhanh chóng trở về phủ, vừa vào cửa Thân Đồ Xuyên đã đến đón: “Điện hạ về rồi đó sao?”
 
“Ngươi còn bị thương sao lại chạy ra đây?” Quý Thính nói xong thì nhìn quanh bốn phía: “Phù Vân đâu rồi?”
 
Biểu cảm trên mặt Thân Đồ Xuyên không hề thay đổi: “Hắn đang đọc sách, điện hạ đừng đi làm phiền hắn.”
 
“Hắn nghe lời thế sao?” Quý Thính hơi ngạc nhiên.
 

Thân Đồ Xuyên nghiêm túc gật đầu: “Rất nghe lời.”
 
“Được rồi, hiếm khi hắn nhọc lòng như thế, vậy ta không làm phiền hắn nữa.” Quý Thính nói xong thì ngáp một cái: “Ta đi tìm Phù Tinh Phù Nguyệt chơi đây.”
 
Thân Đồ Xuyên chặn trước mặt nàng: “Nàng về phòng trước đi, ta bảo người mang chó tới cho nàng.”
 
“Ta không thể trực tiếp đến viện Phù Vân chơi được sao?” Quý Thính khó hiểu.
 
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nói: “Sẽ ảnh hưởng tới việc đọc sách của hắn.”
 
“À... Đúng, vậy người bảo người dắt Phù Tinh Phù Nguyệt qua đây đi.” Quý Thính gật đầu.
 
Bên khóe môi Thân Đồ Xuyên hiện lên ý cười, nhìn nàng rời đi rồi mới dặn dò hạ nhân, sau đó hắn đi tới chủ viện. Vết thương sau lưng hắn không còn đau nữa, cần bước đi cẩn thận một chút, không thể đi quá nhanh nên hắn chỉ có thể chậm rì rì, đến lúc hắn đi tới thì chó đã được đưa tới viện.
 
“Đừng để chúng vào trong phòng, ta vào gọi điện hạ ra.” Thân Đồ Xuyên nhìn hai chú chó vàng nhảy nhót tưng bừng một cái rồi quay người đi vào phòng ngủ.
 
Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, cứ như không có ai vậy, Thân Đồ Xuyên nhận ra gì đó nên thả nhẹ động tác theo bản năng, không nhanh không chấm đi vào bên trong, hắn thấy Quý Thính đã gục xuống bàn ngủ mất rồi.
 
Vẻ mặt hắn dịu đi nhìn nàng một lúc rồi mới nhấc chân đi đến cạnh nàng, vươn tay đặt lên vả vai nàng: “Điện hạ, ngủ thì lên giường, thế này sẽ đổ bệnh đó.”
 
Quý Thính không nhúc nhích, ngủ vô cùng ngon.
 
Thân Đồ Xuyên gọi thêm mấy tiếng, thấy không gọi nàng dậy được thì vươn tay ôm nàng theo bản năng, lúc nhớ tới bản thân vẫn còn vết thương thì hắn và Quý Thính đã ngã cả ra đất.
 
Trong giây phút vết thương chạm đất, sắc mặt hắn tái ngắt đi, Quý Thính cũng bị dọa tỉnh, khiếp sợ nhìn hắn: “Ngươi làm gì vậy?”
 
“Ôm nàng lên giường.” Thân Đồ Xuyên cắn răng nói.
 
Quý Thính bỗng chốc cạn lời, lập tức vô tình cười nhạo hắn: “Chẳng lẽ người không biết bản thân mình đã không được sao?”
 
“Nói chuyện cho rõ ràng, ta chỉ bị thương chứ không phải không được.” Thân Đồ Xuyên nhíu mày.
 
Quý Thính: “À.”

 


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất