Công Tử Biệt Tú

Chương 106: Tâm cơ của Linh m

Chương 106: Tâm cơ của Linh m
Cả đoạn đường đi theo nàng đến Dị Thuật Viện, xuyên qua mấy cánh cửa ánh trăng, trước cánh cửa cuối cùng, Lâm Tú dừng chân.
Phía trên cánh cửa này có khắc một chữ “Thiên” rất lớn, bước vào cánh cửa này chính là Thiên Tự Viện trong truyền thuyết.
Nghe nói trong Thiên Tự Viện hiện nay có mười học sinh, mỗi một người đều là thiên tài dị thuật hiếm có, bất kể là năng lực dị thuật hay thiên phú đều thuộc loại đứng đầu, Thiên Tự Viện là nơi tu hành của bọn hắn, học sinh của những viện khác không thể vào được.
Triệu Linh m nghiêng đầu nhìn Lâm Tú, nói: “Đi thôi, ta đã xin chỉ thị của viện trưởng, ngươi có thể vào.”
Lâm Tú theo nàng vào trong, phát hiện bên trong là từng tiểu viện đơn độc, Triệu Linh m dẫn hắn đến trước một tiểu viện, đẩy cửa viện ra nói: “Vào đi.”
Lâm Tú vừa bước vào viện đã cảm nhận được một luồng khí mát mẻ.
Không biết tại sao, nhiệt độ trong viện này lại thấp hơn so với bên ngoài rất nhiều, hơn nữa càng theo nàng đi vào trong nhiệt độ lại càng thấp, đi đến cửa của một căn phòng, chân mày Lâm Tú đã đông thành một lớp băng.
Triệu Linh m đẩy cửa phòng, khí lạnh thấu xương ập đến, Lâm Tú không nhịn được run rẩy.
Ánh mắt của hắn nhìn vào trong phòng, thấy một chiếc giường, nói chính xác hơn là một khối băng.
Chính giữa căn phòng có đặt môt chiếc giường băng, vô số hàn khí toát ra từ giường băng lan rộng khắp căn phòng, khiến nơi này thoạt nhìn có chút cảm giác như tiên cảnh.
Triệu Linh m giải thích: “Đây là giường huyền băng, được chế tạo từ huyền băng vạn năm không tan ở cực bắc của vương triều Đại La, bình thường ta đều ở chỗ này tu luyện.”
Lâm Tú thầm nghĩ không hổ là thiên tài của Thiên Tự Viện, học viện lại có thể cung cấp tài nguyên tu hành như vậy cho nàng, có giường huyền băng này thời gian tu hành của nàng sẽ không còn giới hạn trong mùa đông nữa, mà là một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày chỉ cần nàng muốn, mỗi ngày đều là trời đông giá rét.
Lâm Tú nhìn giường huyền băng, thăm dò hỏi: “Ngươi để ta tu hành ở trên giường này à.”
Triệu Linh m liếc mắt nhìn hắn, nói: “Nếu ngươi không sợ đông chết thì cứ lên đi.”
Lâm Tú đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, hắn không ngốc, hắn không sợ lạnh nhưng không sợ lạnh cũng có mức độ, nếu nhiệt độ quá thấp sẽ vượt qua cực hạn chịu đựng của hắn.
Giống như năng lực của công chúa Minh Hà là lửa, nhưng bây giờ ném nàng ta vào trong dung nham nàng ta vẫn sẽ chết.
Triệu Linh m nói: “Ngươi cứ ngồi ở bên giường, cùng tu hành với ta.”
Nói xong, nàng đi đến trước giường băng, cởi giày, sau đó lên giường ngồi xếp bằng, Lâm Tú nhìn thấy không nhịn được rùng mình.
Cách xa như vậy mà hắn còn thấy lạnh, cứ ngồi như thế mông không thấy lạnh sao.
Đương nhiên hắn không dám hỏi chuyện mông của Linh m có lạnh hay không, thành thật đi đến trước giường, ngồi xếp bằng dưới đất, hàn khí tỏa ra từ trên giường không lúc nào không xâm nhập vào cơ thể hắn, Lâm Tú nhất định phải hết sức chăm chú vận chuyển nguyên lực để chống lại.
Vốn dĩ hắn không có tư cách sử dụng loại tài nguyên này, đây là thứ Linh m khó khăn lắm mới tranh thủ giúp hắn, hắn không thể cô phụ khổ tâm của nàng, Lâm Tú nhắm mắt, không phân tâm, toàn tâm toàn ý vận chuyển nguyên lực chống lại...
Trên giường huyền băng, Triệu Linh m chậm rãi mở mắt, nàng liếc nhìn Lâm Tú, khóe môi hiện ra ý cười như có như không.
Hơn một canh giờ sau.
Triệu Linh m và Lâm Tú ra khỏi Thiên Tự Viện, người trước thần thái sáng láng, người sau sắc mặt tái nhợt, bước chân bồng bềnh như bị vét sạch cơ thể.
Trên thực tế, cơ thể Lâm Tú quả thật bị khoét rỗng.
Giường huyền băng kia quả nhiên là chí bảo tu hành dị thuật băng, chỉ là đến gần nó một chút, sức mạnh trong cơ thể sẽ tự vận chuyển, Lâm Tú kiên trì hơn một canh giờ, cuối cùng cũng kiệt sức.
Bây giờ cái gì hắn cũng không cần, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc.
Mệt, quá mệt mỏi.
Tiết Ngưng Nhi đi theo vài người cùng trường từ xa bước tới, lúc nhìn thấy Lâm Tú, ánh mắt sáng lên, lập tức vẫy tay với hắn, nói: “Lâm công tử, trùng hợp như vậy, chúng ta muốn đi dạo chơi mùa thu, huynh có đi cùng không.”
Nếu Linh m không ở bên cạnh, nếu hắn vẫn còn sức lực, Lâm Tú sẽ đi cùng nàng ta.
Nhưng bây giờ hắn chỉ muốn về ngủ.
Lâm Tú phất tay, nói: “Xin lỗi, Ngưng Nhi cô nương, hôm nay ta còn chuyện khác không đi cùng mọi người được.”
“Được rồi...” Tiết Ngưng Nhi có chút thất vọng gật đầu, sau đó lại nói: “Vậy ngày mai chúng ta đi Nam Hồ chơi thuyền, huynh nhất định phải đến đấy.”
Lâm Tú hữu khí vô lực mỉm cười: “Nhất định, nhất định.”
Triệu Linh m không nói gì, chỉ là khóe môi khẽ cong, như cười như không.
Cuối cùng Lâm Tú cũng không thể cùng Tiết Ngưng Nhi chơi thuyền trên hồ được, bởi vì thời gian đã hẹn với Tiết Ngưng Nhi là buổi trưa, mà sáng sớm hắn đã bị Triệu Linh m cưỡng ép tu hành hơn một canh giờ, dằn vặt đến một chút sức lực cũng không còn, cuối cùng vẫn bị Đại Lực cõng về, làm gì còn sức chèo thuyền.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất