Công Tử Biệt Tú

Chương 116: Lễ vật của Lâm Tú

Chương 116: Lễ vật của Lâm Tú
Dị thú ngũ giai, thực lực không kém dị thuật sư địa giai, đã sở hữu linh trí rất cao, săn bắt bọn chúng cần mạo hiểm rất lớn, cho dù có thể đánh bại bọn chúng cũng rất khó lấy được nguyên tinh của chúng.
Bởi vì trước khi bọn chúng chết sẽ dẫn bạo nguyên tinh, liều chết một phen, dù chết đi, kẻ địch cũng đừng mong chiếm được lợi ích.
Loại nguyên tinh của dị thú cao giai này còn có một tác dụng rất lớn, chính là tăng tỷ lệ thức tỉnh dị thuật sư, tuy chỉ có một phần nhưng cũng là thứ mà rất nhiều dị thuật sư tha thiết mơ ước.
Nguyên tinh của dị thú địa giai, muốn mua cũng chẳng có hàng, so với minh nguyệt châu hiển nhiên càng thêm quý giá.
Tiết Ngưng Nhi khéo léo, tất nhiên sẽ không biểu hiện thiên vị người nào, cùng lúc nhận lấy lễ vật của hai người, nói: “Đa tạ hai vị công tử, lễ vật của hai người, Ngưng Nhi rất thích...”
Hai người mỉm cười với Tiết Ngưng Nhi, khi ánh mắt nhìn về phía đối phương, lại hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.
Lúc này, trong nhóm người lại truyền đến giọng nói nghi ngờ: “Không biết vị Lâm công tử này đã tặng lễ vật gì cho Ngưng Nhi cô nương?”
“Ha, vừa nãy ta nhìn thấy Lâm công tử tay không vào phủ, sinh thần của Ngưng Nhi cô nương, chắc không phải hắn chẳng chuẩn bị gì đấy chứ.”
“Đây, chuyện này không hay lắm đâu...”
. . .
Vài nam tử trẻ tuổi, nhìn về phía Lâm Tú, xôn xao lắc đầu.
Từ sau khi biết hắn là nhi tử của Bình An bá, bọn hắn nhìn hắn thế nào cũng không thuận mắt.
Hắn dựa vào đâu có thể lấy Triệu cô nương.
Chỉ dựa vào dáng vẻ đẹp mắt sao?
Chỉ vì mỗi chuyện này, hắn đã là kẻ địch một đời của tất cả nam tử trẻ tuổi ở Vương Đô.
Mọi người đều vui sướng nhìn hắn xấu mặt, điều đó sẽ khiến bọn họ vui vẻ.
Tiết Ngưng Nhi biết gia cảnh Lâm Tú không tốt, cũng không mong chờ hắn tặng lễ vật quý trọng gì cho mình, nhưng giờ phút này, nàng cũng khó mà nói gì.
Nàng biết nam nhân có lòng tự tôn, cho dù hắn thật sự rất nghèo cũng không muốn mất mặt trước nhiều người như vậy, nếu nàng nói với Lâm Tú dù không cần tặng lễ vật cũng được, ngược lại sẽ tổn thương lòng tự trọng của hắn.
Nhưng rất nhanh nàng cười nói: “Lễ vật của Lâm công tử, mấy ngày trước đã tặng cho ta rồi, ta rất thích.”
Lâm Tú đại khái đã biết tại sao Tiết Ngưng Nhi lại khiến người ta thích như vậy, nữ hài tử am hiểu lòng người đến thế, ai thấy mà không gọi một tiếng muội muội tốt.
Hắn mỉm cười với Tiết Ngưng Nhi, nói: “Thực ra tối nay ta còn chuẩn bị một lễ vật đặc biệt cho Ngưng Nhi cô nương, vốn định lát nữa mới lấy ra, nếu mọi người muốn xem ta chỉ đành bêu xấu trước vậy...”
Tiết Ngưng Nhi không ngờ Lâm Tú thật sự chuẩn bị lễ vật cho nàng ta, tò mò hỏi: “Lễ vật gì?”
Lâm Tú lấy một ống trúc mảnh từ trong tay áo ra, sau khi dùng lửa đốt cháy dây dẫn phần đáy, một luồng sáng trắng bắn lên trời, đột nhiên nổ vang trong không trung.
Một nơi khác ở Vương Đô, Tôn Đại Lực đã sắp ngủ đột nhiên run rẩy, nhìn ánh lửa nổ tung trên bầu trời, vội nói: “Mau, mau phóng!”
Tiết phủ, có người sau khi ngẩn ra một lúc, bèn cười lớn nói: “Lẽ nào, lễ vật ngươi tặng cho Ngưng Nhi cô nương, là một cây pháo...”
Hắn ta vừa dứt lời, trên bầu trời cách đó không xa, đột nhiên có vô số luồng sáng bắn thẳng lên, xông về phía chân trời.
Từng luồng sáng nổ tung trên trời cao, chiếu sáng cả chân trời, cũng khiến cho cảnh đêm u tối xuất hiện vô số vòng sáng rực rỡ đủ màu.
Tiết phủ lúc này, vô số người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
“Đó là gì vậy?”
“Ngọn lửa đẹp quá!”
“Đẹp quá, đã lâu chưa từng thấy pháo hoa đẹp như vậy...”
. . .
Ánh lửa bảy màu chiếu sáng trời đêm, cũng soi chiếu gương mặt xinh đẹp say mê của Tiết Ngưng Nhi, sắc thái của ánh lửa từ trang sức lưu ly trên đầu nàng ta khúc xạ ra xung quanh, khiến cả người nàng ta thoạt nhìn như thể bước ra từ trong ánh sáng.
Một công tử trẻ tuổi hừ khẽ một tiếng, khinh thường nói: “Pháo hoa có gì đẹp chứ, chẳng đáng mấy đồng tiền.”
Lập tức có người phụ họa nói: “Nhiều nhất cũng chỉ đáng mấy chục lượng bạc, hoàn toàn không thể so sánh với minh nguyệt châu và nguyên tinh của dị thú địa giai, cái này cũng có thể coi là lễ vật sao?”
Nam tử xung quanh không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng gần như trên gương mặt của tất cả nữ tử, hoặc ít hoặc nhiều đều hiện ra ánh sáng kỳ dị.
Tuy biết những ánh lửa này không quý trọng như minh nguyệt châu và nguyên tinh, nhưng nếu có người vào sinh thần của các nàng, tốn tâm tư sắp xếp ánh lửa xinh đẹp như vậy vì các nàng, nhất định cả đời các nàng cũng sẽ không quên được đêm nay.
Trong ánh lửa rực rỡ chói mắt, tiệc tối của Tiết phủ chính thức bắt đầu.
Tiệc tối theo hình thức tự chọn, trên bàn dài trong sân bày từng mâm thịt nướng, điểm tâm, hoa quả, cùng đủ loại nước uống, để khách nhân tự do thưởng thức.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất