Công Tử Biệt Tú

Chương 117: Lễ vật của Lâm Tú (2)

Chương 117: Lễ vật của Lâm Tú (2)
Trong góc, Lâm Tú bưng một ly nước trái cây không biết tên, khẽ nhấp một ngụm, Tiết Ngưng Nhi chậm rãi bước đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: “Đa tạ huynh, đây là lễ vật tốt nhất ta nhận được hôm nay.”
Giữa Hải Vương với nhau từng lưu truyền một câu nói thế này.
Nếu nàng chưa trải việc đời, hãy đưa nàng ngắm nhìn hết phồn hoa nhân gian, nếu lòng nàng đã tang thương, hãy đưa nàng ngồi vòng xoay ngựa gỗ, ý của câu nói này là theo đuổi những nữ tử khác nhau phải dùng những cách thức khác nhau.
Dạ minh châu quý trọng sao, quả thật rất quý trọng.
Nguyên tinh cao giai hiếm có sao, quả thật cũng rất hiếm có.
Nhưng Tiết Ngưng Nhi xuất thân quý tộc đỉnh cao Đại Hạ, lại là hòn ngọc quý duy nhất trong lòng bàn tay cả nhà, từ nhỏ đã nhận hết sủng ái, có vật quý trọng nào chưa từng thấy, lễ vật bình thường, cho dù quý trọng đến mấy, chỉ sợ cũng không thể đả động nàng ta.
Loại nữ tử này, cần một niềm vui bất ngờ nổi bật, hoặc là nói lãng mạn.
Những tên dế nhũi chỉ biết đập tiền này, nhất định không biết cái gì là lãng mạn.
Có nữ hài tử nào chỉ vừa mười tám, thanh xuân rực rỡ sẽ từ chối một màn pháo hoa lãng mạn như vậy.
Trong cảnh đêm khi mờ khi tỏ, Tiết Ngưng Nhi ngẩng đầu nhìn Lâm Tú, sắc mặt có chút phức tạp, thấp giọng nói: “Nếu huynh không phải là nhi tử của Bình An bá, vậy thì tốt biết mấy...”
Bùm!
Vừa khéo có pháo hoa nổ tung trên bầu trời, Lâm Tú không nghe rõ câu nói của Tiết Ngưng Nhi nên hỏi: “Vừa rồi Ngưng Nhi cô nương nói gì thế?”
Tiết Ngưng Nhi lắc đầu, nói: “Không có gì.”
Giờ phút này tâm trạng nàng có chút phức tạp.
Ngay từ đầu, nàng chỉ xem Lâm Tú như một công cụ, một công cụ có thể khiến nàng thắng Triệu Linh Quân, nhưng mấy ngày nay ở chung với nhau lại khiến suy nghĩ ban đầu của nàng xảy ra chút giao động.
Sự vui vẻ và vui sướng khi ở cạnh Lâm Tú là điều trước giờ nàng chưa từng trải nghiệm.
Hắn hài hước thỉnh thoảng lại pha chút trêu ghẹo mà nàng không hề thấy phản cảm, những lời hắn nói luôn là điều nàng muốn nghe, ngay cả lễ vật tặng cho nàng cũng độc đáo như vậy...
Nếu có thể ở bên cạnh người này, nhất định mỗi ngày nàng đều vui vẻ.
Chỉ tiếc dù là một người nam nhân hiểu tâm tư nàng nhất như vậy, cuối cùng lại bị Triệu Linh Quân cướp đi.
Chuyện này khiến sự ghen tị trong lòng nàng càng sâu, đồng thời cũng kiên định tín niệm ban đầu.
Cho dù cuối cùng hắn là nam nhân của Triệu Linh Quân, nhưng người mà Triệu Linh Quân có được, cũng là người nàng không cần trước.
Đúng vậy, nàng muốn Lâm Tú yêu nàng, sau đó từ chối hắn trong tình huống người Vương Đô đều biết.
Trong lòng Tiết Ngưng Nhi lặng lẽ nói một câu xin lỗi với Lâm Tú, mượn cớ còn cần phải chiêu đãi khách nhân, có chút chột dạ rời khỏi Lâm Tú.
Nhìn Tiết Ngưng Nhi rời đi, Lâm Tú khẽ thở phào, xem xét biểu cảm của Tiết Ngưng Nhi, lễ vật này hắn không tặng nhầm, cũng không uổng công hắn tốn nhiều tâm tư như vậy vì nàng ta.
Đối với tâm tư nữ tử, Lâm Tú đã từng nghiên cứu chuyên sâu.
Nếu Tiết Ngưng Nhi không phải hòn ngọc quý của phủ quốc công, chỉ là con cháu bách tính gia cảnh bần hàn, bất kể tặng trang sức hay bắn pháo hoa đều không có hiệu quả tốt như việc trực tiếp đưa bạc.
Nhưng gia thế nàng ta hiển hách, không thiếu lễ vật quý trọng, tất nhiên pháo hoa sẽ tốt hơn một chút.
Không chỉ lãng mạn.
Mà còn rẻ nữa.
Đây là màn diễn pháo hoa được toàn thành chú ý, chẳng qua chỉ tốn của Lâm Tú mấy chục lượng bạc, tuy vượt qua dự toán nhưng vẫn trong phạm vi giá cả mà tâm lý hắn có thể chấp nhận được.
Nếu hắn ăn nhiều hơn một chút, nói không chừng có thể ăn được tiền vốn trở về.
Do đó ban ngày Lâm Tú cũng chẳng ăn bao nhiêu, lúc người khác đang nịnh bợ ton hót Tiết Ngưng Nhi, chỉ có một mình Lâm Tú chuyên tâm ăn uống.
Một canh giờ sau, yến hội tối nay cuối cùng đã kết thúc.
Những người khách lục tục rời khỏi Tiết phủ, khi Dương Tuyên nhi tử Vĩnh Bình hầu cùng tôi tớ đang chuẩn bị rời đi, một bóng đen từ phía sau bước đến, sóng vai đứng chung một chỗ với hắn ta.
Dương Tuyên liếc Lâm Tú, nói: “Lễ vật của Lâm huynh, thật sự rất nổi bật, có thể nhìn ra Ngưng Nhi cô nương rất thích.”
Lâm Tú mỉm cười, quay đầu nhìn Dương Tuyên, đè thấp giọng nói: “Chỗ này không có người khác, thực ra ngươi không cần giả vờ như vậy.”
Vẻ mặt Dương Tuyên hơi sững lại, bỗng nhiên bật cười, nói: “Lâm huynh đang nói gì vậy, sao ta không hiểu câu nào hết.”
Lâm Tú khẽ cười một tiếng, nói: “Đừng giả vờ nữa, chuyện Thiên Hương Lâu, là ngươi ở sau lưng sai khiến, hôm đó Vương Uy khiêu chiến ta cũng là do ngươi bày mưu đặt kế, đúng rồi, Tần Thông cũng từng gây phiền phức cho ta, có phải cũng là ý của ngươi không.”
Dương Tuyên nhún vai, nói: “Ta thật sự không biết ngươi đang nói gì.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất