Công Tử Biệt Tú

Chương 126: Có tâm rồi

Chương 126: Có tâm rồi
Trong lòng Lâm Tú ôm nhóc con kia, không biết có phải trong thời gian này tinh thần không tốt hay không, thế mà nó đã ngủ rồi.
Lúc linh sủng ngủ, hai cánh sau lưng sẽ thu lại, giống như là một con mèo nhỏ bình thường, nhưng đẹp hơn mèo bình thường rất nhiều.
Sau một lát, Chu Cẩm nhìn canh giờ, nói với Quý phi nương nương: “Phu nhân, đã đến giờ ngọ thiện rồi, nghe nói đồ ăn của Trích Nguyệt Lâu có hương vị không tệ, hay là chúng ta đi đến đó ăn cơm?”
Quý phi đang vui vẻ, sau khi được Chu Cẩm nhắc nhở, mới cảm thấy bụng có chút đói, nàng gật gật đầu, nói: “Các ngươi sắp xếp đi.”
Lúc này, bỗng nhiên Lâm Tú bước lên một bước, đề nghị nói: “Phu nhân, ta nghe nói gần đây có một tiểu điếm, điểm tâm và thức ăn Giang Nam không tệ, phu nhân có muốn đi nếm thử không?”
Khi nghe thấy thức ăn Giang Nam, đôi mắt đẹp của Quý phi sáng người, nói: “Vậy thì đi tiểu điếm Giang Nam mà ngươi nói.”
Chu Cẩm khó xử nói: “Phu nhân, người của tiểu điếm, lai lịch không rõ, sợ rằng…”
Quý phi khoát tay áo, nói: “Có cái gì phải sợ, người khác cũng không biết thân phận của ta, ngươi coi chúng ta như khách bình thường là được.”
Chu Cẩm nghe vậy, cũng không dễ nói cái gì tiếp.
Tiểu điếm Giang Nam kia, vị trí cũng không ở nơi phồn hoa nhất của Vương Đô, ngược lại có vẻ khó tìm, Lâm Tú cũng là mất không ít công phu, mới nghe ngóng được địa chỉ của tiểu điếm.
Tuy nói tiểm đếm không nổi danh như Trích Nguyệt Lâu Thiên Hương Lâu, nhưng ở trong miệng một bộ phận thực khách, vẫn là nơi có danh tiếng rất tốt.
Điếm trang hoàng rất đơn giản, không gian cũng không lớn, thắng ở gọn gàng đơn giản, trong điếm chỉ làm thức ăn Giang Nam, sau khi Quý phi chọn vài món, bốn người lần lượt ngồi ở bốn bên của cái bàn.
Cùng ăn cơm với Quý phi nương nương, Chu Cẩm và Linh Lung có chút câu nệ, chỉ dám ngồi xuống một nửa mông, Lâm Tú thì lại thỏa mái hơn một chút, gọi chưởng quầy đến, nói: “Bê tất cả những món ăn đặc sắc của các ngươi lên đây, mỗi món một phần.”
Khách đến hào phóng, ông chủ vui tươi hớn hở chạy về nhà bếp ở phía sau bận rộn, thật ra đây là tiểu điếm của một đôi phu thê, không mời được người giúp đỡ, tất cả mọi chuyện đều là ông chủ và bà chủ tự mình làm.
Lâm Tú giải thích Quý phi nương nương: “Phu nhân, kinh doanh điếm này là một đôi phu thê, vốn dĩ bọn họ là nhân sĩ Giang Nam, mấy năm trước đến Vương Đô mở điếm, nói là vì để cho đồng hương Giang Nam ở bên ngoài cũng có thể ăn được hương vị quê nhà.”
Quý phi nhìn Lâm Tú một cái, hỏi: “Sao ngươi biết ta là người Giang Nam?”
Lâm Tú mỉm cười, nói: “Ta nghe thường ngày phu nhân nói chuyện, ngẫu nhiên có thể nghe ra được giọng điệu Giang Nam, nên đoán hẳn là phu nhân sinh trưởng ở Giang Nam.”
Quý phi kinh ngạc nói: “Ngươi từ nhỏ đã lớn lên ở kinh đô, nghe ra được giọng Giang Nam?”
Lâm Tú nói: “Ta có một bằng hữu, cũng là người Giang Nam, cho nên mới có thể nghe ra được giọng Giang Nam.”
Quý phi gật gật đầu, cũng không hỏi lại nhiều.
Động tác của ông chủ và bà chủ rất nhanh, không bao lâu sau, một vài món ăn đã được bê lên.
Đối với những món ăn Giang Nam này, Quý phi nương nương thuộc như lòng bàn tay: “Đây là diêm thủy áp, đây là thủy tinh hào đề, đây là mã đề cao, đây là bách quả mật tiễn…”
Nàng dùng đũa gắp một miếng thức ăn, môi đỏ mọng khẽ nhếch, sau khi bỏ vào trong miệng, trên mặt hiện ra vẻ thỏa mãn, cảm thán nói: ”Cung… tuy trong nhà cũng có đại trù Giang Nam, nhưng mà đồ ăn bọn họ làm xong đưa đến, đều đã nguội, ăn không có tư vị, đã rất lâu rồi ta chưa từng nếm qua loại hương vị quê nhà này.”
Hoàng Đế và hậu phi nhìn thì phong quang, nhưng thật ra mỗi ngày đến một miếng thức ăn nóng cũng không ăn được, Lâm Tú không chỉ có không hâm mộ, ngược lại còn cảm thấy bọn họ có chút đáng thương.
Đại khái qua nửa canh giờ, bốn người mới từ trong tiểu điếm Giang Nam này đi ra.
Quý phi xoa xoa chiếc bụng hơi nhô lên trong váy, đã rất lâu rồi nàng không ăn no như vậy, hoặc là nói, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác chắc bụng.
Bất luận là khi còn nhỏ, hay là sau khi tiến cung, dùng bữa đều có canh giờ, lễ nghi của gia tộc và trong cung cũng nói với nàng, ăn cơm nhiều nhất chỉ có thể ăn no năm phần, nàng cũng là bây giờ mới biết được, thì ra cảm giác ăn no hạnh phúc như thế.
Nhìn Lâm Tú một cái, Quý phi lại hỏi: “Tiếp theo đây chúng ta đi nơi nào?”
Lâm Tú mỉm cười nói: “Hồi phu nhân, vừa mới ăn cơm xong, không nên vận động quá nhiều, chúng ta đi nhà hát nghe một khúc nhạc, uống chén trà, âm nhạc có thể vun đắp tình cảm sâu đậm, đối với bệnh của linh sủng cũng có chỗ tốt…”
Quý phi gật gật đầu, nói: “Vậy thì làm theo như ngươi nói đi.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất