Công Tử Biệt Tú

Chương 127: Có tâm rồi (2)

Chương 127: Có tâm rồi (2)
Không bao lâu sau, Lê Hoa Uyển.
Bà chủ vừa nhìn thấy Lâm Tú đến, đã tươi cười chào đón, nói: “Ai da Lâm công tử, ngài lại tới nữa rồi, đúng lúc Thải Y đang nhàn rỗi, vẫn là nhã gian lúc trước, ta dẫn ngài đến đó…”
Lâm Tú ho nhẹ một tiếng, nói: “Hôm nay ra còn dẫn theo bằng hữu, đổi một căn phòng lớn một chút, Thải Y ở đâu, ta tìm nàng có chút chuyện…”
Lầu hai Lê Hoa Uyển, trong một căn phòng nào đó, sau khi bà chủ gõ cửa, đẩy cửa đi vào, nói với bóng người đang chỉnh dây đàn trong phòng: “Thải Y, Lâm công tử đến thăm ngươi.”
Thải Y đứng lên, nhẹ nhàng thi lễ với Lâm Tú, mỉm cười nói: “Công tử, ngài đến rồi.”
Lâm Tú đi lên phía trước, nói: “Thải Y cô nương, hôm nay ra dẫn theo mấy vị bằng hữu đến đây, trong đó có một vị thân phận rất tôn quý, có một số việc, ta phải dặn dò cô nương trước…”
. . .
Khi Lâm Tú trở lại nhã gian, Quý phi nương nương nhìn hắn một cái, hỏi: “Ngươi thường xuyên đến nơi này sao?”
Lâm Tú gật gật đầu, nói: “Hồi phu nhân, ngày thường tu hành mệt rồi, hoặc là trong lòng thấy phiền muộn, ta đều đến nơi này nghe một chút khúc, thả lỏng tâm trạng…”
Quý phi liếc mắt nhìn hắn, nói: “Ngươi đúng là rất biết hưởng thụ.”
Khi đang nói chuyện, Thải Y đã đến.
Hôm nay nàng không trang điểm biểu diễn, mặc một bộ váy trắng dài, tóc đen vấn ở trên đầu, trong lòng ôm một cây tỳ bà, cho người ta một loại cảm giác hình tượng cô gái Giang Nam ôn nhu nhẹ nhàng.
Khi tiếng tỳ bà vang lên, từ môi anh đào nàng truyền ra, cũng là giọng hát Giang Nam mềm mại đến tận xương tủy.
Chu Cẩm và Linh Lung không hiểu tiếng Giang Nam, chỉ cảm thấy giọng hát của cô nương này dễ nghe, Ling Lung càng là vừa nghe vừa lắc lư đầu.
Chỉ có Quý phi nương nương, sau khi nghe được giọng hát của Thải Y, ánh mắt đã dừng lại một chỗ, mất đi tiêu cự.
Giọng hát của con hát này, có một loại sức mạnh thần kỳ, khi làn điệu Giang Nam quen thuộc truyền vào trong tai nàng, thời gian giống như trở lại hơn mười năm về trước, trở về Giang Nam kia, nơi Giang Nam mà nàng đã không nhìn thấy mười mấy năm.
Đó là nơi nàng lớn lên, dương liễu lả lướt, mưa bụi mông lung, hồ sen mênh mông vô bờ, thuyền như dệt trên mặt hồ…
Gió của Giang Nam, rốt cuộc cũng không thổi đến được kinh đô, nơi này có tuyết nàng thích, nhưng cũng không phải cố hương của nàng.
Tô tô ma ma, thanh âm mềm mại đến tận xương tủy, dần dần xua tan vẻ u sầu mấy ngày qua nàng giấu ở đáy lòng, cũng khiến cho tâm tình tối tăm của nàng được chiếu sáng một luồng ánh mắt trời.
Ánh mắt nàng nhìn về phía Lâm Tú, nhẹ giọng nói: “Ngươi có tâm rồi.”
Lâm Tú ngẩn ra một chút, kinh ngạc nói: “A, phu nhân nói cái gì, ta nghe không rõ.”
Nhưng Quý phi không nói lại nữa, mà nhắm mắt lại, cùng ngâm nga một làn điệu giống như Thải Y, trên mặt có vẻ tươi cười động lòng người, dần dần trầm bổng mở ra.
Lâm Tú thở ra một hơi, trên mặt cũng hiện ra vẻ mỉm cười.
Đưa Quý phi nương nương ra cung, là kế hoạch của hắn, nhưng không chỉ là vì cái kế hoạch kia.
Hắn hiểu nữ nhân.
Vì thế, khi ở trong cung Trường Xuân nhìn thấy Quý phi nương nương, Lâm Tú biết nàng có tâm sự.
Thật ra tâm sự của nàng và linh thú giống nhau, các nàng đều là con chim bị nhốt ở trong cái lồng là thâm cung, điểm này, lần trước khi ở Thái Y Viện Lâm Tú đã nhìn ra.
Khi lần đầu tiên gặp Quý phi, Lâm Tú đúng là có chút sợ nàng.
Dù sao, cung nữ hoạn quan trong cung đều biết, Quý phi nương nương vui giận thất thường, thường xuyên trách phạt cung nhân, sau đó Linh Lung lại nói với hắn Quý phi nương nương không đáng sợ như vậy, cung nữ thái giám cung Trường Xuân làm sai chuyện, nương nương sẽ trách phạt, nhưng mà là đánh nhẹ mắng nhẹ, ở các cung khác chọc giận chủ tử, chính là sẽ động đến lo lắng tính mạng.
Đãi ngộ của cung nữ cung Trường Xuân, ở trong hậu cung, cũng là số một số hai.
Ngày thường nương nương vui vẻ, sẽ ban cho bọn họ không ít đồ, nàng cũng rất bao che khuyết điểm, tuyệt đối không cho phép người của cung khác khi dễ các nàng, khi có cung nữ đến tuổi, còn cho các nàng một khoản đồ cưới rất dày, đưa các nàng xuất cung lập gia đình, không biết tốt hơn bao nhiêu lần so với nương nương ở các cung khác.
Làm việc ở cung Trường Xuân, chỉ cần không có khi tâm tình nương nương không tốt chọc giận nàng, hoặc là không quan tâm chăm sóc sủng thú nương nương yêu thương, thì đều sẽ không có chuyện gì cả.
Vốn dĩ những chuyện này không liên quan gì đến Lâm Tú, tâm tình Quý phi nương nương không tốt cũng không đến lượt hắn dỗ.
Ai bảo lần này hắn lợi dụng nàng chứ, coi như là nợ nàng một phần ân tình, Lâm Tú không thích nợ người khác nhân tình, đành phải nghĩ cách để nàng vui vẻ, xem như báo đáp ân tình của nàng.
Mà dỗ nữ nhân vui vẻ, hắn là chuyên nghiệp.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất