Công Tử Biệt Tú

Chương 145: Tới cửa bái tạ

Chương 145: Tới cửa bái tạ
Cảm kích là vì Lâm Tú đã nói chuyện giúp phụ thân hắn, sợ hãi là vì nghĩ mà sợ, nếu như khi đó hắn cũng giống như Uông Hoành, bỏ đá xuống giếng với Lâm Tú, chỉ sợ mấy ngày sau hắn cũng nằm trong danh sách những người bị xử trảm.
Đương nhiên, hắn càng sợ hãi sự âm hiểm của Lâm Tú.
Lần thứ hai Lâm Tú bị bắt vào nha môn vậy mà là tính kế người khác, Vĩnh Bình hầu đường đường là Nhất đẳng hầu, nhưng con trai vẫn bị Lâm Tú tính kế phải lưu đày, lúc trước hắn lựa chọn trêu chọc người này là quyết định quá sai lầm.
Sau khi để cha con Đông Thành Úy đứng hẳn lên, Lâm Tú mới biết được từ miệng hắn kết cục của sự kiện này.
Bởi vì Đông Thành Lệnh tham dự chuyện Dương Tuyên hãm hại Lâm Tú, lập tức bị bắt, không chỉ vậy, sau khi hắn sa lưới còn khai ra một quan viên Hình bộ.
Một khi Mật Trinh ti ra mặt, mặc dù là việc nhỏ cũng biến thành chuyện lớn, không bao lâu sau, việc Đông Thành Lệnh ăn hối lộ trái pháp luật trước kia đã bị đào lên từng cái một, hơn nữa cha con hai người tội lỗi chồng chất, trực tiếp bị y luật phán tử hình, qua vài ngày nữa sẽ bị xử trảm.
Mà bộ khoái có liên quan, ngục tốt nhất đẳng, có kẻ nào xử kẻ đó, không ai may mắn thoát khỏi.
Đông Thành Úy lần này không chỉ có tránh được một kiếp, còn gặp họa mà được phúc, thế chỗ của Đông Thành Lệnh, từ ngày mai sẽ bắt đầu chính thức nhận chức.
Bởi vì tất cả đều là Lâm Tú giúp cho hắn, nên trưa hôm nay hắn mới mang theo con trai, đồng thời chuẩn bị một phần hậu lễ đến Lâm phủ cảm tạ.
Lâm Tú phất phất tay, nói: “Ngươi không cần cảm tạ ta, muốn cảm tạ thì cứ cảm tạ chính ngươi, không làm xằng làm bậy giống Đông Thành Lệnh, nhưng ngươi phải quản con trai cho tốt, đừng có ỷ vào thân phận con cháu nhà quan viên mà bắt nạt dân chúng, lỡ một ngày nào đó trêu chọc phải người không nên dây, lúc đó chính ngươi sẽ bị liên lụy...”
Ngô Thanh nghe vậy, lập tức lại quỳ xuống, sau đó mở miệng: “Lâm công tử yên tâm, về sau ta nhất định sẽ thay đổi, làm một người tốt, không còn dám giống như trước đây...”
Trải qua hai kiếp nạn suýt chết, Ngô Thanh đã thật sự hối cải.
Con trai Đông Thành Lệnh không ai bì nổi ngày xưa, qua hai ngày nữa sẽ phải rơi đầu xuống đất, công tử Vĩnh Bình hầu tôn quý đang trên đường lưu vong, những chuyện này mang tới cho hắn đả kích quá lớn, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất khiến hắn quyết tâm hối cải.
Lâm Tú lại nhìn Đông Thành Úy một chút, nói: “Chúc mừng Ngô đại nhân thăng quan, làm Đông Thành Lệnh đã coi như quan phụ mẫu một phương, cần phải tạo phúc cho bách tính, đừng có lúc nào cũng chỉ biết tìm cách cấu kết quyền quý, kết cục của người tiền nhiệm ngươi cũng đã nhìn thấy, thành thật làm việc vì bách tính tốt hơn bất cứ điều gì khác...”
Đông Thành Úy nghiêm nghị nói: “Hạ quan nhất định ghi nhớ lời công tử dạy bảo.”
Lâm Tú nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Đúng rồi, ngày đó Lê Hoa Uyển phát sinh án mạng, nha môn các ngươi đến bây giờ còn không cho người ta làm ăn, nhớ xóa bỏ một chút hạn chế, người ta chỉ là làm ăn nhỏ, không chịu nổi tổn thất trong thời gian dài như vậy...”
Đông Thành Úy gật đầu liên tục, nói: “Vâng vâng vâng, hạ quan trở về sẽ làm, trở về sẽ làm...”
Lâm Tú lại nói: “Còn nữa, ta có một người bằng hữu ở Lê Hoa Uyển, nếu như thuận tiện, mong đại nhân bình thường quan tâm nơi đó nhiều hơn một chút, dù sao nơi đó không phải người già yếu thì cũng là con gái chân yếu tay mềm, rất dễ bị người ta bắt nạt.”
Đông Thành Úy vỗ ngực cam đoan: “Nhất định nhất định, công tử yên tâm, ai dám quấy rối ở nơi đó, bản quan tất nhiên sẽ nghiêm trị!”
Có những lời này của hắn, Lâm Tú không cần lo lắng nữa.
Lê Hoa Uyển nằm ở đông thành, vừa vặn thuộc phạm vi quản lý của hắn, mà chỗ kia không phải khu vực phồn hoa, cấp bậc hí lâu cũng không cao, bình thường người có thân phận quyền quý sẽ không đi nơi đó, giờ hắn đã là Đông Thành Lệnh, có thể che chở được.
Rời khỏi Lâm phủ, Ngô Văn Viễn đã thăng cấp làm Đông Thành Lệnh đầu tiên là trở lại nha môn, tự mình dẫn người tiến tới Lê Hoa Uyển, Lâm Tú có ơn tái tạo với hắn, mà chỉ nhờ một chuyện này, nếu như ngay cả chuyện này cũng không làm được, hắn về sau nào còn mặt mũi gặp Lâm Tú.
Lúc này, Lê Hoa Uyển.
Đối mặt với lưu manh ở lại hí lâu, bầu gánh có chút bất đắc dĩ, nói: “Các vị khách quý, không phải là chúng ta không biết điều, chỉ là quan lão gia nói mấy ngày nay không cho phép chúng ta mở cửa, thật sự là không có biện pháp...”
Một người đàn ông vẻ mặt dữ tợn cười hà hà, nói: “Ngươi nói hôm nay không mở cửa đúng không, được, ta cũng không làm khó dễ các ngươi, ta trả bạc, mời vài vị cô nương tới phủ của ta thượng xướng, như vậy đã được chưa?”
Bầu gánh lắc đầu nói: “Khách quan, thật ngại quá, chúng ta chưa từng có quy củ như vậy, các cô nương đều không ra khỏi lâu.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất