Công Tử Biệt Tú

Chương 144: Ngày tháng còn dài (3)

Chương 144: Ngày tháng còn dài (3)
Nhưng rất nhanh, Lâm Tú đã ý thức được vấn đề ở đâu.
Là vấn đề của diện tích tiếp xúc.
Khi bắt mạch, hắn chỉ tiếp xúc với cổ tay của Thải Y cô nương, bắn mạch không thể so được với bắt tay, diện tích tiếp xúc thân thể của hai người quá nhỏ đương nhiên thời gian cần có cũng lâu hơn một ít, sợ rằng không phải một khắc là có thể hoàn thành.
Nhưng bắt mạch bắt cả một khắc, cũng có thể miễn cưỡng nói quá được, nhưng nếu chẩn cả nửa canh giờ thì kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra vấn đề đi?
Quả nhiên vẫn là phải kéo dài với nàng.
Nghĩ đến đây, Lâm Tú quyết đoán thu hồi tay.
Năng lực của Thải Y cô nương, thật ra hắn cũng không gấp gáp thu hoạch, ngày sau còn có nhiều cơ hội, hơn nữa trước mắt hắn vẫn còn một chút băn khoăn.
Nếu như lần đầu tiên thức tỉnh, năng lực hắn có thể phục chế có hạn, vậy thì lần thứ hai thức tỉnh cũng không ngoại lệ, tuy trước mắt Lâm Tú không biết là mấy cái, nhưng mà nhất định sẽ có.
Trong loại tình huống này, thu hoạch năng lực phải biết có nặng nhẹ.
Năng lực lôi đình của Lý Bách Chương, đương nhiên là sẽ có cơ hội lấy được, còn có Tiết Ngưng Nhi, ở trên người nàng đã bỏ mất một lần cơ hội, không biết tiếp theo sẽ là khi nào, nhất định phải nắm chặt.
Ngược lại chỗ Thải Y không cần sốt ruột, giữa hai người, ngày tháng còn dài, như thế thì, sẽ nhiều ra một vị trí năng lực.
Lúc này, bỗng nhiên Thải Y nhìn về phía Lâm Tú, nói: “Công tử.”
Lâm Tú ngẩng đầu, hỏi: “Sao thế?”
Thải Y yên lặng, sắc mặt ửng đỏ, nói: “Ta đọc được ở trong sách, dị thuật không thể thông qua bắt mạch để có thể biết được…”
Lâm Tú ngẩn ra một chút, lúng túng nói: “Thế sao…”
Thải Y gật gật đầu, nói: “Ta đọc vài quyển sách, đều nói như thế…”
Quả nhiên nữ tử vẫn là không cần đọc nhiều sách, bỗng nhiên Lâm Tú đứng lên, nói: “Hôm nay thời gian không còn sớm nữa, ta đi nha môn giúp các ngươi thúc giục một chút, vạn nhất bọn họ không bỏ xuống thì không tốt rồi…”
Lâm Tú vội vã tiến ra Lê Hoa Uyển, trong lòng vô cùng xấu hổ.
Lần trước hắn chỉ là tùy tiện tìm cái cớ để được tiếp xúc da thịt với nàng, lần này muốn dùng lại, không nghĩ tới bị Thải Y vô tình vạch trần.
Liệu nàng có cho rằng mình cố tình sàm sỡ nàng không?
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, Lâm Tú lại nở nụ cười.
Kì thật Thải Y có nghĩ như vậy hay không không quan trọng, với kinh nghiệm của mình, Lâm Tú dễ dàng nhìn ra Thải Y có tình ý với hắn, nếu không nàng đã không ngượng ngùng đỏ mặt, thay vào đó sẽ là một cái tát đập tới.
Cô gái đã có ấn tượng tốt thì hai người sẽ dễ dàng hơn nhiều trong việc xác định quan hệ, nếu không phải vì hắn còn có hôn ước, nhiều nhất ba ngày là có thể tán đổ nàng, đáng tiếc hắn đã đáp ứng Linh m, chỉ có thể chờ đợi tỷ tỷ nàng trở lại rồi nói sau.
Ra khỏi Lê Hoa Uyển, Tôn Đại Lực còn chưa tới đây, một mình Lâm Tú đi tới nha môn ở phía đông.
Lâm Tú đã đến nơi này hai lần, đây là lần thứ ba, nhưng vẫn còn cảm thấy có chút xa lạ.
Không phải Lâm Tú nhanh quên, mà là trong nha môn đều đổi thành gương mặt mới, hắn không chỉ không biết bộ khoái nào, thậm chí lính trông cửa cũng đã đổi một đám khác.
Lâm Tú biểu thị thân phận, vào nha môn sau đó nói với một gã nha dịch: “Ta muốn tìm Thành Úy đại nhân của các ngươi để bàn việc, làm phiền thông báo một tiếng.”
Nha dịch kia nói: “Thành Úy đại nhân hiện tại không ở nha môn, mong ngài quay lại vào lúc khác.”
Lâm Tú đến để giúp Thải Y giải quyết chuyện Lê Hoa Uyển, không nghĩ tới vồ hụt, đành phải quay về Lâm phủ trước, Tôn Đại Lực đứng trong sân luyện công, nhìn thấy Lâm Tú thì kinh ngạc hỏi: “Thiếu gia, sao người trở về sớm như vậy?”
Lâm Tú nói: “Hôm nay không có chuyện gì nên về sớm.”
Tôn Đại Lực nói: “Thiếu gia trở về rất đúng lúc, vừa rồi có hai người đến đây, nói là tìm người, ta trả lời người đang vắng nhà, kêu bọn họ về trước, bọn họ lại không đi, hiện tại còn đang chờ ở trong sân.”
Lâm Tú vừa mới đi vào sân thì đã nhìn thấy cha con Đông Thành Úy đứng ở nơi đó, vẻ mặt khẩn trương thậm chí có chút co quắp.
Khó trách vừa rồi hắn đi nha môn không gặp bọn họ, thì ra đã tới nhà tìm hắn.
Lâm Tú đi tới, hỏi: “Ngô đại nhân, tìm ta có chuyện gì?”
Nghe được giọng của Lâm Tú, Đông Thành Úy lập tức quay đầu lại, sau đó cùng con quỳ bịch xuống đất, kích động nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của công tử!”
Lâm Tú bị dọa cho giật mình, vội hỏi: “Các ngươi làm gì vậy, mau đứng lên.”
Đông Thành Úy nói: “Nếu không có công tử ngày ấy nói chuyện giúp hạ quan, chỉ sợ hạ quan đã lành ít dữ nhiều, hôm nay mang theo nghịch tử tới cửa bái tạ ơn cứu mạng của công tử!”
Ngô Thanh nhìn về phía Lâm Tú, ánh mắt vừa cảm kích vừa sợ hãi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất