Công Tử Biệt Tú

Chương 155: Một quyền (1)

Chương 155: Một quyền (1)
Gã muốn lập tức thúc đẩy chân khí, một kích mất mạng, nhưng ngay sau đó, một luồng sức mạnh kì quái từ trường kiếm truyền đến cơ thể gã, khiến cơ thể gã nháy mắt tê dại, không thể làm ra bất kỳ phản ứng gì.
Chính vào khoảnh khắc ngắn ngủi toàn thân thích khách tê dại này, một nắm đấm bình thường không có gì kì lạ đánh vào lồng ngực gã.
Bốp!
Nắm đấm của Lâm Tú đánh vào lồng ngực người đó, phần ngực của sát thủ lõm xuống, y phục phần lưng nứt toạc xuất hiện chưởng ấn, mà trái tim của gã cũng vỡ nát dưới cú đấm này.
Nếu cơ thể gã không bị tê dại, tất nhiên sẽ có thời gian phản ứng.
Chỉ cần gã dùng chân khí hộ thể, một quyền này nhiều nhất cũng chỉ khiến gã bị thương nhẹ.
Đáng tiếc, không có nếu như.
Một cường giả võ đạo mất đi chân khí cũng chỉ là nhục thể phàm thai như người bình thường thôi, mà nhục thể phàm thai với Lâm Tú mà nói chỉ cần một quyền.
Một quyền mất mạng.
Sát thủ này đến chết cũng nghĩ không ra luồng sức mạnh thần bí khiến gã tê dại rốt cuộc là gì, một kẻ năng lực vừa thức tỉnh không lâu, tu vi võ đạo thấp đến đáng thương, tại sao lại có sức lực lớn như vậy...
Bốp!
Sát thủ đã mất đi sinh cơ, thi thể ngã xuống đất, ngựa kéo xe bị hoảng sợ, điên cuồng chạy về trước, rất nhanh đã biến mất trong màn mưa.
Cửa thành phía trước, đã có vệ sĩ tuần tra canh gác phát hiện tình hình nơi này, đang chạy qua đây.
Nguyên lực trong cơ thể Lâm Tú trống rỗng, vết thương đau đớn kịch liệt, hắn nhìn thanh kiếm vẫn còn cắm trên đầu vai, một cơn choáng váng đánh úp đến…

Lâm phủ.
Trận mưa to hôm nay đã tạnh, trong sân Lâm phủ đứng đầy người, trong phòng của Lâm Tú cũng sắp không có chỗ đặt chân.
Trận ám sát ở cửa thành dẫn đến không ít chuyện phía sau.
Phu phụ Bình An bá đứng trước giường, Chu Quân lo lắng nắm tay Lâm Tú hỏi: “Tú Nhi, con cảm thấy thế nào, vết thương có đau hay không.”
Suýt nữa bị người ta một kiếm xuyên tim, tất nhiên vết thương rất đau, nhưng Lâm Tú vẫn lộ ra nụ cười, nói: “Nương yên tâm đi, chỉ là vết thương ngoài da, không bị thương chỗ yếu hại.”
Vẻ mặt Bình An bá âm trầm, cắn răng nói: “Rốt cuộc là ai, ba lần bốn lượt ám sát con, gã và Lâm gia chúng ta, rốt cuộc có thâm thù đại hận gì!”
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng động huyên náo, một bóng người từ ngoài cửa chen vào nói: “Nhường một chút, nhường một chút, ta là viện y của Thái Y Viện...”
Bạch Song Song chen đến trước giường, lúc nhìn thấy Lâm Tú đang nằm trên giường vẫn tỉnh táo như cũ, khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói với mọi người trong phòng: “Ta phải chữa trị cho Lâm công tử, phiền mọi người ra ngoài trước, ta cần yên tĩnh.”
Nếu là người của Thái Y Viện, mọi người tự nhiên đều lui ra ngoài.
Bạch Song Song ngồi trước giường hỏi: “Công tử bị thương chỗ nào?”
Lâm Tú kéo chăn xuống lộ ra vết thương trên vai, Bạch Song Song nhìn thấy, bật thốt tiếng kêu kinh ngạc: “Sao lại bị thương nặng như vậy...”
Lâm Tú cười nói: “May mà không bị thương chỗ yếu hại, mục tiêu của thích khách kia là ngực của ta, nếu không phải ta phản ứng nhanh, e rằng không còn gặp cô nương được nữa.”
Nghe thấy tin tức Lâm Tú bị thương, Bạch Song Song bèn vội vàng đuổi đến, sau khi nhìn thấy vết thương của Lâm Tú, thực ra đã khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Vết thương trên vai tuy nhìn qua đáng sợ, nhưng giống như Lâm Tú đã nói, chỉ là ngoại thương hơi nghiêm trọng thôi, không khó để chữa trị.
Nàng nói với Lâm Tú: “Lâm công tử giở chăn ra đi, ta sẽ chữa cho huynh.”
Lâm Tú xốc chăn lên, lộ ra nửa thân trên trần trụi.
Thân thể này không có mỡ thừa, cơ ngực và cơ bụng không hiện rõ lắm nhưng cởi y phục vẫn rất ra hình ra dáng, Bạch Song Song không biết thân hình của Lâm Tú lại hấp dẫn như vậy, nhìn đến mức miệng nhỏ hé mở, thậm chí vô thức dùng ngón trỏ chọc vào cơ ngực của Lâm Tú.
Sau đó nàng mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt khẽ ửng đỏ, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh lại, sau đó vươn hai tay ra, lòng bàn tay chạm vào vết thương của Lâm Tú.
Sau khi Song Song cô nương tiếp xúc với cơ thể của hắn, Lâm Tú không còn cảm thấy đau đớn gì nữa, ngược lại, chỗ da thịt hai người tiếp xúc trên miệng vết thương còn truyền đến cảm giác ấm áp thoải mái.
Đương nhiên giờ phút này Lâm Tú cũng không nhàn rỗi, khi tay của Song Song cô nương đặt trên vai hắn, một luồng sức mạnh lặng lẽ tiến vào cơ thể của nàng.
Không ngờ cuối cùng vẫn đi đến bước này.
Lần trước khi nàng chữa trị cho Tôn Đại Lực, Lâm Tú đã suy nghĩ có nên cố ý bị thương, sau đó mời Song Song cô nương chữa trị thuận tiện đoạt lấy năng lực của nàng hay không, bây giờ thì hay rồi, không chờ hắn tự mình nhẫn tâm, người khác đã quyết định thay hắn.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng, có một loại năng lực mới đang được sao chép đến cơ thể hắn từng chút một.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất