Công Tử Biệt Tú

Chương 191: Đồng bệnh tương liên (1)

Chương 191: Đồng bệnh tương liên (1)
Làm người sống cần biết đủ.
Lâm Tú sớm đã ngộ ra chân lý cuộc đời.
Cuộc sống nào có thuận buồm xuôi gió, thập toàn thập mỹ, nếu không thể phản kháng, vậy không bằng nằm im hưởng thụ, nếu hôn ước không được hủy bỏ thì thôi.
Nếu hoàng để Đại Hạ ép hắn cưới Trần Viên Viên nặng hơn 150 kg, vừa già vừa xấu, còn có ham mê đặc thù, Lâm Tú sẽ dẫn theo người nhà rời khỏi Đại Hạ, sau đó vùi đầu khổ tu, vài năm sau tạo phản cướp đoạt giang sơn của hắn, lại để cho một trăm người phụ nữ vừa già vừa xấu làm nhục hắn một tháng, dùng cái này để trả thù...
Nhưng trên thực tế, hắn sắp kết hôn với Triệu Linh Quân, một cô gái mười tám tuổi xinh đẹp, năng lực dị thuật nghịch thiên, thiên phú cực cao, chuyện này nhìn thế nào cũng là mình chiếm lợi.
Không lỗ.
Vì thế, Lâm Tú chủ động an ủi vợ chồng Bình An bá một phen: “Cha, nương, hai người khổ sở cái gì vậy, bệ hạ đã phái cao thủ âm thầm bảo vệ con, về sau không cần lo lắng có người ám sát, như vậy hôn ước này đối với nhà chúng ta thực là chuyện tốt, Triệu cô nương cực kì ưu tú, đàn ông Vương Đô muốn cưới nàng có thể xếp hàng từ cửa Triệu gia tới cổng thành, coi như là con chiếm lợi lớn, vui vẻ còn không kịp...”
Bình An bá vợ chồng cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy Lâm Tú nói thực có lý.
Bọn họ tới Triệu gia từ hôn không phải cũng là vì lo lắng cho an toàn của Lâm Tú sao, chỉ cần vấn đề này được giải quyết, chuyện hôn sự này đều là nhà mình chiếm lợi.
Trong xe ngựa, Lâm Tú đưa ra hai bàn tay, nắm lấy tay của cha mẹ, cười nói: “Thật ra, hôn sự này không thể hủy bỏ, trong lòng con còn thầm vui vẻ, không biết người vợ chưa cưới kia của con bao giờ mới trở về, con còn muốn sớm thành thân với nàng đây.”
Một tia ưu sầu trong lòng Chu Quân bởi vì câu nói này của Lâm Tú mà đã tan biến, nàng đưa tay dí lên trái Lâm Tú một cái, nói: “Lời này thật ra không sai, Linh Quân gả đến Lâm gia chúng ta, quả là phúc tám đời nhà ngươi...”
...
Trở lại Lâm phủ, sau khi tách ra khỏi cha mẹ, đi vào phòng mình, nụ cười trên mặt Lâm Tú mới dần dần biến mất, nhẹ giọng thở dài.
Hôn nhân ở trong lòng hắn kì thật rất thần thánh và trang trọng.
Hôn nhân theo cái nhìn của hắn, là hai nam nữ yêu thương lẫn nhau, bị tình yêu hấp dẫn, cuối cùng muốn nắm tay đối phương cả đời, chứ không phải vì danh dự gia tộc gì đó, lại càng không phải suy tính chính trị.
Người như vậy, Lâm Tú đời trước không gặp được, đời này xem ra cũng không khác gì.
Từ trước khi hắn xuyên qua, cuộc đời của con trai Bình An bá đã bị sắp xếp, hắn muốn thay đổi, nhưng lại hữu tâm vô lực.
Trong đầu Lâm Tú ngập tràn những suy nghĩ hỗn loạn, đi đến trước giường, ngả đầu xuống ngủ.
Ngủ một giấc rồi, Lâm Tú ra khỏi phòng, tinh thần lại tràn đầy.
Nếu đã không thể phản kháng, vậy chi bằng nằm im hưởng thụ, đây là nguyên tắc sống của hắn, so với việc buồn khổ vì những chuyện không thể thay đổi, tốt nhất là sớm học thích ứng.
Nếu như đại tiểu thư Triệu gia ngoại trừ thiên phú dị thuật trác tuyệt ra còn hiểu rõ tri thức lễ nghĩa, biết thông cảm quan tâm, cuộc sống hôn nhân hài hòa mỹ mãn, vậy hắn còn gì để oán giận.
Nếu có thể giống như cha mẹ, vậy hôn nhân cũng không phải chuyện gì đáng sợ.
Hắn chỉ có thể an ủi mình như vậy.
Sửa sang lại tâm trạng, Lâm Tú đi bộ ra khỏi cửa, nhìn thấy lão ăn mày kia vẫn tựa vào góc tường, nhưng người bán hàng rong đã thay đổi kiểu làm ăn, hắn không còn bán bánh rán, mà là bán nước trà.
Bán nước trà là chuyện cực kì đơn giản, một cái bếp lò nhỏ đốt than, bên trên đặt bình đồng, trong bình có nước nóng, có khách thì cho một nắm trà vào, đợi nước sôi là xong việc.
Nếu ngay từ đầu hắn đã bán nước trà thì Lâm Tú thật đúng là không nhất định sẽ hoài nghi hắn.
Đối với thực lực của hai người, Lâm Tú đã có chút hiểu biết.
Lão ăn mày này là một dị thuật sư, thực lực không kém gì Linh m, nhưng cũng sẽ không vượt qua Huyền Giai, thực lực Linh m là Huyền Giai thượng cảnh, lão ăn mày hẳn là không chênh lệch với nàng bao nhiêu.
Mà người bán hàng rong thì cho Lâm Tú cảm giác mạnh hơn xa Tôn giáo tập và quán chủ Tụ Anh quán, cũng hẳn là Huyền Giai thượng cảnh.
Vô luận là dị thuật sư hay là võ giả, thậm chí là dị thú, Địa giai đều là một đường ranh giới rất khó vượt qua, Địa giai trở lên được xưng là cao giai dị thuật sư, cao giai võ giả, cao giai dị thú, Địa giai trở xuống, hết thảy đều là cấp thấp.
Cân nhắc đến việc năng lực của lão giả này là thân thể hóa thành màu vàng, thuộc về loại có thể đỡ đòn có thể tấn công, mà sức chiến đấu của võ giả thì không thể dùng lẽ thường suy xét, có hai người này che chở, cho dù là gặp phải cao thủ Địa giai, bọn họ cũng có thể giúp Lâm Tú kéo dài thời gian một hồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất