Công Tử Biệt Tú

Chương 192: Đồng bệnh tương liên (2)

Chương 192: Đồng bệnh tương liên (2)
Từ việc bố trí hai tên mật trinh này có thể nhìn ra hoàng đế bệ hạ rất để ý an toàn của hắn, dù sao Lâm Tú xảy ra chuyện, hắn cũng sẽ rất đau đầu.
Hôm nay đi đến Triệu phủ một chuyến, Lâm Tú càng thêm hiểu rõ tầm quan trọng của thực lực.
Sở dĩ Triệu Linh Quân được coi trọng như thế là vì nàng ở tuổi mười tám đã bước vào Địa giai, loại thiên phú này, tại Vương Đô, thậm chí toàn bộ Đại Hạ đều là độc nhất vô nhị.
Nếu như bây giờ Lâm Tú không phải thức tỉnh hai lần, mà là năm lần, cho dù là có phần hôn ước kia tồn tại, hoàng đế Đại Hạ cũng sẽ không đồng ý với hôn nhân này.
Hắn cần sự cân bằng, không phải hai phe phái mạnh mẽ liên hợp.
Dù vậy, Lâm Tú cũng muốn cố gắng tăng thực lực lên.
Hiện tại hắn còn quá mức nhỏ yếu, nhỏ yếu đến mức không thể làm chủ cuộc sống bản thân, nhỏ yếu đến mức ngay cả hôn nhân đại sự cũng phải làm theo mong muốn của người khác.
Hắn muốn một ngày nào đó có được thực lực mạnh hơn tất cả, như vậy ai cũng không có tư cách khoa tay múa chân với cuộc đời hắn.
Phủ Tần Vương.
Một chiếc xe ngựa chậm rãi đi đến, Lâm Tú nhảy xuống từ trên xe ngựa, nói với hạ nhân trông cửa rằng: “Làm phiền báo cho Tần Vương điện hạ rằng Lâm Tú có việc tìm.”
Bởi vì Tần Vương điện hạ không có bằng hữu, cho nên ngày thường vương phủ không có khách ghé thăm, nhưng thấy vị công tử trẻ tuổi này khí chất bất phàm, người gác cổng vẫn cung kính khom người nói: “Mong quý khách chờ một lát, ta lập tức đi thông báo.”
Người gác cổng phủ Tần Vương đi vào không bao lâu, Lý Bách Chương đã sắp bước ra, lộ vẻ mặt bất ngờ hỏi: “Lâm huynh, sao ngươi lại tới đây?”
Lâm Tú thấy hắn không định mời mình đi vào, nhìn trái nhìn phải, hỏi: “Tìm ngươi tất nhiên là có chuyện quan trọng, có thể vào trong nói không?”
Lý Bách Chương do dự một chút, sau đó nói: “Vào đi, vào thư phòng của ta nói chuyện.”
Phủ Tần Vương khí phái hơn tất cả phủ đệ mà Lâm Tú từng nhìn thấy, ở Đông Thành tấc đất tấc vàng này mà chiếm diện tích cực lớn, giá trị không thể đo lường.
Đương nhiên, cái này là vì thân phận của hắn, phủ đệ của thân vương, triều đình đã có sớm có quy chế riêng.
Chỉ riêng đi từ cửa phủ đến thư phòng Lý Bách Chương, Lâm Tú đã xuyên qua năm cánh cửa, xem ra còn phải đi qua thêm vài cái nữa, cũng đã thấy được mấy chục người hầu vương phủ, lại xuyên qua một cánh cửa nữa, bước chân Lâm Tú dừng lại.
Hình như phía trước có chuyện gì đó xảy ra.
Một tỳ nữ nằm úp ở trên đất, hai gã người hầu cầm trong tay cây gậy, liên tiếp đánh vào trên lưng nàng, tỳ nữ này ngậm chặt hàm răng, mồ hôi lớn bằng hạt đậu không ngửng rỉ ra trên trán, nhưng lại không dám kêu ra thành tiếng.
Một cô gái mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, dáng vẻ đoan trang đứng ở phía trước, vẻ mặt lộ ra giận dữ: “Tiện tỳ, ngươi có biết đó là đèn lưu ly bản cung thích nhất không, bán ngươi đi cũng không đủ mua một cái, thế mà bị ngươi lỡ tay đánh vỡ, hung hăng đánh nàng cho bản cung!”
Người này có bề ngoài rất đẹp, trên người từ trong ra ngoài đều tản ra vẻ quý phái, nhưng bởi vì giờ phút này vẻ mặt tức giận quá mức dữ tợn, làm cho sự tôn quý nhiễm vài phần tàn độc.
Lý Bách Chương mặt trầm như nước, trên trán nổi lên gân xanh, nhưng vẫn cố gắng khắc chế cảm xúc, thấp giọng nói: “Đủ rồi!”
Cô nàng kia nhìn thấy Lý Bách Chương, giận dữ trên mặt lập tức chuyển thành nụ cười, đi tới nói: “Điện hạ, tiện tỳ này làm vỡ đèn lưu ly nô tì thích nhất, nô tì mới cho người phạt nàng, nàng đã làm sai, đáng bị trừng phạt...”
Sắc mặt Lý Bách Chương bình tĩnh, thản nhiên nói: “Bảo bọn họ dừng tay, bổn vương và bằng hữu có chuyện quan trọng muốn trao đổi, đừng làm ồn gây phiền cho chúng ta.”
Cô nàng kia hờ hững nhìn thoáng qua tỳ nữ trên đất, lạnh lùng nói: “Lần này điện hạ mở miệng nói giúp cho ngươi, bản cung tha ngươi một lần, lần sau nếu tái phạm, bản cung nhất định không tha thứ.”
Lý Bách Chương hít sâu một hơi, nói: “Chúng ta đi.”
Lâm Tú đi theo Lý Bách Chương vào một nơi sâu tận cùng trong vương phủ, ngoài cửa lại còn có bốn gã thủ vệ, không biết là phòng ai.
Lâm Tú nhìn Lý Bách Chương, hỏi: “Vị vừa rồi là...”
Trong mắt Lý Bách Chương hiện ra một tia mỏi mệt thật sâu, thấp giọng đáp: “Tần Vương phi.”
Lâm Tú trước kia từng hỏi Lý Bách Chương rằng hắn có hôn phối không, Lý Bách Chương nói không có, hiện tại xem ra khi đó hắn chỉ là nói dối mà thôi.
Lâm Tú không hỏi hắn tại sao nói dối, bởi vì hắn biết nguyên nhân.
Hắn và Lý Bách Chương có chung suy nghĩ về một chuyện, đó là đánh giá một cô gái quan trọng nhất là tâm hồn, bằng không mặc kệ khuôn mặt xinh đẹp, dáng người no đủ, khí chất xuất chúng tới đâu, nếu tâm hồn xấu xí, bọn họ cũng sẽ không thèm liếc nhìn thêm một lần.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất