Công Tử Biệt Tú

Chương 345: Thẳng thắn (2)

Chương 345: Thẳng thắn (2)
Về mặt này, hắn cũng đã đạt thành nhận thức chung với Triệu Linh Quân.
Nửa năm qua, hắn thật sự phát sầu, sớm biết thành hôn xong sẽ như thế này, có lẽ mỗi ngày Lâm Tú đều ngóng trông đến ngày thành thân.
Lâm Tú thật sự rất biết ơn Triệu Linh Quân, cho nên phóng khoáng tặng luôn phòng tân hôn cho nàng.
Sương phòng là phòng cho khách ở, diện tích nhỏ, trông khá chật chội, ở cũng không thoải mái, nhà chính lại rộng gấp đôi có thừa, nàng giúp Lâm Tú thoát khỏi bể khổ, Lâm Tú cũng sẽ báo đáp nàng thật tốt.
Đương nhiên, Lâm Tú không định ngủ ở sương phòng.
Hắn căn bản không muốn ở nơi này.
Tuy đã đạt thành nhận thức chung với Triệu Linh Quân, nhưng ở cùng nhau, mỗi ngày cúi đầu không thấy ngẩng đầu sẽ thấy, hai người đều xấu hổ.
Ngoài ra còn có một nguyên nhân quan trọng khác là, trên người hắn có rất nhiều bí mật, ở cùng một chỗ với người ngoài, vô cùng bất tiện, không cẩn thận chút là bị bại lộ sẽ rất nguy hiểm.
A Kha là đồng chí có chung lý tưởng và tín niệm với hắn, giữa đồng chí với nhau có thể không có bí mật gì.
Triệu Linh Quân và hắn, trên danh nghĩa là vợ chồng, nhưng thực tế lại là người lạ.
Lúc này, Lâm Tú ý thức được, Lý Bách Chương là người từng trải, quả nhiên đã có dự kiến trước.
Hắn cũng cần mua một tòa nhà.
Chẳng qua Lâm Tú mới vừa trả nợ xong, trong người không có nhiều tiền bạc cho lắm, có lẽ còn phải gom góp tiết kiệm mấy tháng, Lý Bách Chương vừa mới mua nhà, trong người chắc cũng không còn dư...
Nói đến mua tòa nhà, Lâm Tú bỗng nhiên nghĩ ra một kế.
Nhà cửa ở Vương Đô quá đắt, cho dù hắn có tiền, cũng không nõ mua.
Nếu có thể khiến cho người ta tặng hắn một tòa thì tốt rồi.
Người hắn muốn nói đến chính là cẩu Hoàng Đế.
Trong lòng Lâm Tú đã có một ý tưởng tuyệt diệu, nhưng hiện tại đã quá muộn, phải chờ tới ngày mai mới có thể tiến hành cụ thể.
Đêm đã khuya, lão ăn mày cùng với người bán hàng rong cũng đã kết thúc công việc về nhà, có điều Lâm Tú tuyệt đối không lo lắng.
Thực lực của bọn họ đã không theo kịp sự trưởng thành của Lâm Tú, không thể uy hiếp được Lâm Tú, chính hắn có thể tự giải quyết, còn người có thể uy hiếp được hắn thì có thêm hai người bọn họ cũng vô dụng.
Gần đây Thái tử cực kỳ yên ắng, tạm thời không cần lo lắng hắn ta sẽ phái người tới ám sát.
Thật ra cũng là vì danh tiếng của Lâm Tú càng ngày càng cao, hắn ta đã không có cách nào có thể ra tay với hắn giống như trước đây nữa.
Một mình đi trên đường, Lâm Tú phát hiện mình vậy mà lại không chỗ để đi.
Hắn không định về hôn phủ, chỗ phụ mẫu cũng không thể về, nhà cũ của Lâm phủ đã cho ăn mày, chẳng lẽ tối hôm nay hắn phải ở khách điếm ư?
Giải quyết xong chuyện quan trọng nhất nhất đời người, cho dù có phải ở khách điếm, Lâm Tú cũng vui vẻ.
Lúc này đã rất muộn, trên đường đã không còn ai, Lâm Tú đang định tìm một khách điếm ở lại qua đêm, lúc đi ngang qua góc đường, hắn phát hiện một bóng dáng đang đi tới trước mặt.
Lâm Tú phát hiện, Tần Uyển dường như rất thích đi dạo trên đường vào đêm khuya.
Tần Uyển cũng phát hiện, Lâm Tú luôn luôn không trở về nhà vào buổi tối.
Sau đó không lâu, trong một quán mì bên đường, Lâm Tú ăn ba bát mì, lần trước Tần Uyển ăn của hắn ba bát vằn thắn, lần này hắn ăn của nàng ba bát mì, cuối cùng cũng huề nhau.
Sau đó Lâm Tú nhìn về phía Tần Uyển, nói: "Uyển Nhi cô nương, bạc lần trước ta cho cô mượn, có còn không.. "
Sắc mặt Tần Uyển có hơi mất tự nhiên, nói: "Có thể thư thả cho ta mấy ngày không, mấy ngày nữa ta sẽ trả lại cho huynh"
Lâm Tú gật đầu, nói: "Đừng vội, chỉ cần cô không quên là được."
Bây giờ Tần Uyển mới nói: "Còn chưa chúc mừng huynh tân hôn vui vẻ nhỉ"
Lâm Tú nói: "Cảm ơn"
Tần Uyển lại hỏi: "Ngày thứ hai sau khi thành hôn, sao bây giờ Lâm công tử còn ở bên ngoài, không quay về ở bên Triệu cô nương à?"
Lâm Tú liếc nàng một cái, hỏi: "Đã muộn thế này, không phải Tần cô nương cũng còn ở bên ngoài sao, sao cô không trở về nhà đi ngủ đi?"
Tần Uyển đứng lên, thanh toán tiền cho hai người, sau đó nói:
"Hiện tại ta trở về đây."
Lâm Tú cũng đứng dậy nói: "Ta cũng chuẩn bị về nhà đây"
Nói về nhà chỉ là vì thể diện của mình thôi chứ thật ra Lâm Tú nào có nhà mà về, hắn cố ý vào một con phố, đến một khách điếm.
Trước quầy khách điếm, ánh mắt Lâm Tú và Tần Uyển đối diện nhau, đều cảm thấy có chút xấu hổ.
"Không phải Lâm công tử về nhà rồi hả?"
"Không phải Uyển Nhi cô nương cũng nói phải về nhà à?"
Chưởng quầy khách điếm nhìn hai người trước quây, nói: "Hai vị khách quan, bổn điếm chỉ còn lại một gian phòng, hai người các vị ai thuê?"
Tần Uyển lấy một mẩu bạc vụn từ trong tay áo, nói: "Ta muốn, ta tới trước."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất