Công Tử Biệt Tú

Chương 349: Ngươi đừng quá đáng! (1)

Chương 349: Ngươi đừng quá đáng! (1)
Hiện tại nàng đã hơi hối hận.
Nếu vừa rồi lúc công tử hỏi nàng có bằng lòng lấy thân báo đáp hay không, nàng không ngượng ngùng chạy mất, mà cho hắn thấy tâm ý của mình, liệu có thể...
Lòng nàng rối như mớ bòng bong, gương mặt cũng bắt đầu nóng lên.
Lúc ra khỏi Lê Hoa Uyển, tâm trạng Lâm Tú rất tốt.
So với Tiết Ngưng Nhi, Thải Y còn ngượng ngùng và nội liễm hơn, nếu đổi lại là Tiết Ngưng Nhi, hắn mà hỏi ra câu kia, chỉ sợ nàng đã lập tức nhào lên rồi.
Nhưng Lâm Tú cũng không vội.
Hiện tại còn rất nhiều thời gian, có một số việc, đương nhiên kết quả rất quan trọng, nhưng cũng không thể xem nhẹ quá trình.
So với kết quả, hắn càng hưởng thụ quá trình hơn.
Lâm Tú rời khỏi Lê Hoa Uyển, đến Đông Thành Nha.
Hắn bảo Ngô Văn Viễn giúp hắn điều tra, cửa hiệu mặt tiền của Lê Hoa Uyển đứng tên của ai.
Cửa hiệu này ở Đông Thành, thuế thu nhập thuộc Đông Thành Nha, cho nên Ngô Văn Viễn đã nhanh chóng tra ra giúp Lâm Tú.
Cửa hiệu này đứng tên của một phú thương ở Đông Thành, các cửa hiệu trên cả dãy phố kia, đều là của hắn ta, gánh hát của đám Thải Y các nàng, cũng là thuê cửa hiệu mặt tiền từ chỗ thương nhân kia, mỗi tháng trả tiền thuê cho hắn ta, mặc dù cửa hiệu này không nằm ở đoạn đường phồn hoa nhất, nhưng tiền thuê cũng không rẻ, áp lực lớn nhất của gánh hát, chính là đến từ phương diện này.
Bị Ngô Văn Viễn giật dây, Lâm Tú đến tìm phú thương kia, mua cửa hiệu từ trong tay hắn ta.
Bởi vì có liên quan đến khu đất này nên giá cả cửa hiệu không hề đắt, Lâm Tú chỉ tốn hai nghìn hai là cầm được giấy tờ mua bán đất và giấy tờ mua bán cửa hiệu, đương nhiên, trong này cũng không thiếu liên quan đến Ngô Văn Viễn.
Thương nhân kia không biết Lâm Tú, nhưng lại biết Ngô Văn Viễn, hắn ta vẫn phải nể mặt mũi của Đông Thành Lệnh, chuyện này giúp Lâm Tú bớt được mấy trăm lượng bạc.
Thu lại giấy tờ đất với cửa hàng, Lâm Tú hỏi Ngô Văn Viễn: "Gần đây tiệm bánh bao kia thế nào, không có chuyện gì chứ?"
Ngô Văn Viễn lập tức nói: "Lâm đại nhân yên tâm, chỉ cần cửa hiệu kia mở cửa, ta sẽ sai người trông chừng, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, hạ quan cả gan hỏi một câu. Rốt cuộc thì phụ nhân của tiệm bánh bao kia có bối cảnh gì?"
Lâm Tú liếc mắt nhìn hắn ta, nói: "Không nên hỏi chuyện không nên hỏi, biết quá nhiều cũng không tốt với ngươi. Ngươi chỉ cần biết là, làm tốt chuyện này, sẽ có chỗ tốt cho ngươi là được."
Luận bối cảnh, Vương Đô này to như vậy, chỉ sợ không ai có thể sánh bằng Tiếu quả phụ.
Hiện tại Lâm Tú đã không còn ghét tên cẩu Hoàng đế kia, tuy hắn ta không có lòng tốt, nhưng đã làm được một chuyện tốt.
Lâm Tú có thể lợi dụng chuyện này, dọa dẫm hắn ta vài lần, coi như là bồi thường tổn thất tinh thần cho chính mình.
Rất nhanh, Lâm Tú đã về tới Lê Hoa Uyển.
Thải Y đang hát ca ở trên đài, Lâm Tú bèn ngồi ở dưới nghe.
Hiện tại nàng là nhân vật chính duy nhất của Lê Hoa Uyển này, hầu như khách tới nơi này đều vì nàng. Bởi vì giọng của nàng thật sự rất có tác dụng chữa lành, chỉ cần nghe một lúc sẽ quên hết tất cả phiền não, tiến vào một loại cảnh giới quên mình.
Chất giọng bậc này có thể gột rửa linh hồn, cũng cực kỳ gây nghiện.
Dưới vũ đài, một nam tử quấn chủ gánh hát, nói: "Bà chủ gánh hát này, phiền ngươi giúp ta khuyên nhủ Thải Y cô nương. Chỉ cần nàng bằng lòng đi theo ta thì sẽ không cần phải làm đào kép nữa, nửa đời sau có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý bất tận..."
Chủ gánh hát lắc đầu nói: "Vị khách này, Thải Y nhà chúng ta không thích vinh hoa phú quý, chỉ thích ca hát. Hơn nữa nàng đã có người trong lòng, ngươi vẫn đừng nên lãng phí tâm tư nữa..."
Nam nhân không phục nói: "Người trong lòng nàng là ai, hắn có thể cho Thải Y cô nương hạnh phúc ư?"
Một bóng người đi tới, nói: "Là ta."
Chủ gánh hát nhìn Lâm Tú, vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Nam tử kia nghe tiếng, quay đầu nhìn lại, khí thế vừa rồi lập tức không còn nữa.
Luận vẻ ngoài, người này quả thật anh tuấn hơn hắn ta nhiều, đã thế còn cực kỳ trẻ.
Quan trọng hơn là khí chất, nhìn từ quần áo trang sức là có thể thấy, rõ ràng hắn cũng xuất thân từ gia đình đại phú đại quý, hình như có so sánh về mặt nào thì hắn ta cũng kém hơn người ta thì phải.
Nam nhân ỉu xìu đi tới, Lâm Tú liếc nhìn hắn ta, nói: "Xem ra kinh doanh tốt cũng có chỗ xấu của kinh doanh tốt, gần đây ong bướm có ý với Thải Y lại nhiều hơn trước kia rồi..."
Chủ gánh hát nhìn Lâm Tú bằng ánh mắt khó hiểu, nói: "Hiện tại Thải Y đúng là rất được hoan nghênh, cho nên ấy mà, có vài người cần nắm chặt thời gian, đừng để bỏ lỡ rồi mới hối hận..."
Lâm Tú hết sức tán thành gật đầu, nói: "Đúng thế, cô nương giống như Thải Y, bỏ lỡ rồi chỉ sợ là phải hối hận cả đời."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất