Công Tử Biệt Tú

Chương 388: Theo dõi Linh Quân. (2)

Chương 388: Theo dõi Linh Quân. (2)
Mấy chậu hoa trong luống hoa của nàng, hơn một nửa đều do Lâm Tú mang từ ngoài đến.
Quý phi nương nương rất am hiểu chuyện chăm sóc hoa, vườn hoa của nàng được chăm sóc rất tốt, nhưng lần này đến Cung Trường Xuân, Lâm Tú chú ý giữa mi tâm của nàng xuất hiện một tia u sầu.
Vì thế Lâm Tú ôm tên nhóc con kia, nói: "Nương nương, tinh thần Niếp Niếp không phấn chấn nhiều ngày rồi, giờ nên mang nó ra khỏi cung một lần."
Quý phi nhìn linh sủng đang lăn lộn trong lòng Lâm Tú, kinh ngạc nói: "Nào có chứ, nhìn nó còn có tinh thần hơn bản cung"
Lâm Tú liếc mắt nhìn nhóc con kia một cái, nó lập tức ghé vào lòng Lâm Tú, không nhúc nhích nữa, ngay cả ánh mắt cũng nhìn xuống dưới, bộ dáng vô cùng ủ dột.
Lâm Tú bất đắt dĩ nói: "Nương nương, người xem."
Quý phi nương nương thấy linh sủng uể oải không có tinh thần, chỉ có thể nói: "Nếu vậy thì ngày mai đành phải mang nó ra khỏi cung một lần..."
Đêm.
Lâm Tú ngồi cạnh bàn học trước cửa, sau vài tiếng chim hót, hai con vẹt dừng xuống bàn trước mặt hắn.
"Chủ nhân!"
"Ta đã trở về!"
Hai con vẹt này, một con giám thị Đông cung, một con làm tổ ở phủ Hoàng Quốc Công.
Lâm Tú luôn tìm cơ hội báo thù cho Trần Ngọc, nhưng từ lần A Kha ám sát thất bại, đánh rắn động cỏ, sau lần đó hộ vệ bên người Hoàng Thao tăng từ một vị cấp Địa lên hai vị cấp Địa. Trừ lần đó ra, mỗi khi xuất hành, bên người hắn luôn có một đoàn hạ nhân vây quanh.
Từ lúc đầu, hắn ở ngoài phủ Quốc Công, thân ở biệt viện, sau khi bị A Kha ám sát, hắn liền dọn về phủ Quốc Công.
Nếu nói về phòng vệ nghiêm ngặt, phủ đệ quyền quý đỉnh cấp thế này không thua kém hoàng cung chút nào.
Không nói đến chuyện Hoàng Quốc Công là dị thuật sư cấp Địa thượng cảnh, bên trong phủ Quốc Công ngoạ hổ tàng long, không thiếu cường giả dị thuật với võ đạo, nói ngay cả ruồi bọ cũng không lọt vào cũng không hề khoa trương chút nào.
Vốn Lâm Tú không nghĩ đến chuyện vào phủ Hoàng Quốc Công ám sát Hoàng Thao, chuyện đó không khác gì chịu chết.
Hắn chỉ vừa thu thập tin tức, vừa chờ cơ hội.
Trong khoảng thời gian này, hắn thu được không ít tin tức hữu dụng.
Năng lực dị thuật của Hoàng Quốc Công là thổ, cái này cũng là một năng lực cấp Thiên. Nó mạnh mẽ ở chỗ, có thể hấp thu sức mạnh từ cấp Địa, tu hành tốt hẳn lên, so với băng hay hoả đều tiện hơn, cũng giúp cho có thêm năng lực phòng ngự và công kích mạnh mẽ.
Loại năng lực này có một khuyết điểm ở chỗ là cồng kềnh, không có linh hoạt như năng lực thuỷ hoả, nhưng ưu điểm cũng thật rõ ràng, chỉ cần đứng trên đại địa là có thể khôi phục nguyên lực liên tục, cho nên dị thuật sư có năng lực này, khả năng đối chiến hẳn kéo dài hơn.
Vì hắn đã đi trên con đường tu hành dị thuật này rất lâu rồi, nên một vài dị thuật sư thức tỉnh dị thuật hệ thổ trở thành học trò của hắn, mong được hắn chỉ điểm.
Bên người Hoàng Thao có một gã cấp Địa hộ vệ, chính là một dị thuật giả năng lực hệ thổ.
Một vị khác, hẳn là một võ giả cấp Địa.
Thế này mạnh hơn so với hai vị mật trinh lúc trước cẩu Hoàng đế phái tới bảo vệ Lâm Tú rất nhiều, muốn lấy mạng Hoàng Thao dưới sự bảo vệ của hai người họ, sợ là cần phải có thực lực cấp Địa thượng cảnh.
Lâm Tú muốn ra tay với hắn, chỉ sợ cũng phải tăng nguyên lực lên đến cấp Huyền thượng cảnh.
Khi đó, dựa vào việc hắn phối hợp các loại năng lực với nhau, có lẽ vậy mới có một chút cơ hội.
Lúc trước A Kha cho rằng, để cho người như Hoàng Thao sống lâu một ngày, thì sẽ có thêm một nữ tử bị hại.
Lo lắng của nàng không sai chút nào.
Trong đoạn thời gian này, lại có hai nữ tử bị Hoàng Thao mang về phủ.
Hoàng Thao này có một đam mê đặc biệt.
Hắn không thích những cô gái bình thường, mà thích những cô gái đã thức tỉnh năng lực dị thuật rồi. Dị thuật sư đã thức tỉnh đều là hào tộc quyền quý, tuy trong dân thường cũng có, nhưng không nhiều, cho nên đam mê này của hắn không phải có thể được thoả mãn thường xuyên.
Hai nữ tử kia, vẻ ngoài thật ra cũng không được coi là xuất chúng, sau khi bị người của hắn bắt vào phủ, không đến vài ngày sau, Hoàng Thao cho các nàng tiền bạc, rồi đuổi các nàng đi.
Tuy hai cô gái chịu đủ khuất nhục, nhưng phủ Hoàng Quốc Công quyền thế ngập trời, nên dù có chịu khuất nhục nhiều cỡ nào cũng không dám lên tiếng.
Lâm Tú đồng tình với các nàng, nhưng với năng lực hiện tại của hắn cũng không thể thay đổi được gì.
Đêm đã khuya, Lâm Tú đi vào viện, tiếp tục luyện thương.
Chỉ chốc lát sau, Tần Uyển với Triệu Linh m cùng nhau ra khỏi phòng, Triệu Linh m hỏi Lâm Tú: "Đã trễ thế này rồi mà ngươi còn tu hành?"
Lâm Tú nói: "Ngại quá, ầm ĩ đến các ngươi rồi, ta luyện ở hậu viện vậy."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất