Công Tử Biệt Tú

Chương 398: Thu chút lãi nhỏ (2)

Chương 398: Thu chút lãi nhỏ (2)
Còn may sau lưng của hắn có hai gia tộc vô cùng cường đại, cho dù là tiêu hao khổng lồ cũng đủ sức giúp hắn đột phá đến cấp Địa.
Có điều hiện tại vẫn chưa đến thời điểm dùng nguyên tinh xung kích bình cảnh cấp Địa, hắn cần điều chỉnh trạng thái bản thân đến đỉnh phong trước.
Hắn đi vào một tòa đại điện, xoay một cái bình hoa trên kệ tường, mặt tường chậm rãi chuyển động, Thái tử cầm hộp gấm đi vào mặt tường, một lát sau mới đi ra, vặn bình hoa quay lại vị trí cũ, mặt tường cũng khôi phục như lúc ban đầu.
Ngoài điện, một con vẹt đứng trên cây đang lẳng lặng nhìn hắn.
Đêm.
Lâm Tú ngồi cạnh bàn, nghe con vẹt tên Tiểu Lam ở phủ thái tử báo cáo tình huống hôm nay.
"Nguyên tỉnh?"
Nghe tới từ mấu chốt như vậy, tinh thần Lâm Tú chấn động, khó trách hắn không mua nổi một viên nguyên tinh dị thú cấp bốn, thì ra là bị người khác mua mất, đưa cho Thái tử.
Không chỉ như thế, Thái tử còn có mấy viên nguyên tỉnh dị thú cấp năm, thứ này thật sự là có tiền mà không mua được, mười vạn lượng bạc một viên cũng chưa chắc lấy được, đến lúc Lâm Tú xung kích bình cảnh cấp Địa, sớm muộn cũng sẽ dùng đến.
Đông cung có một mật thất, phương pháp mở ra là chuyển động bình hoa trên kệ.
Thái tử đặt nguyên tinh ở trong mật thất.
Những ngày này Tiểu Lam được Lâm Tú dạy dỗ, trí thông minh tăng mạnh, đã có thể biểu thị tương đối rõ ràng suy nghĩ của mình.
Trong lòng Lâm Tú sinh ra một ý tưởng.
Thực không dám giấu giếm, hắn coi trọng những nguyên tỉnh này.
Trong tình huống bình thường, hắn không có cách nào chiếm được.
Đông cung là địa phương nào, nơi đó là chỗ ở của Thái tử tương lai Đại Hạ, chỉ là một đứa cháu trai không quá quan trọng của phủ Tam đẳng bá mà cũng có hai vị cao thủ cấp Địa bảo hộ bên cạnh, huống chỉ là Thái tử.
Để cao thủ cấp Thiên bảo hộ Thái tử thì không có khả năng, hắn còn chưa quan trọng đến vậy, loại cao thủ bậc này còn không thèm để cẩu hoàng đế vào mắt, nhưng bên cạnh Thái tử chí ít sẽ có một vị hộ vệ cấp Địa thượng cảnh, đây là chuyện không thể nghi ngờ.
Cấp Địa thượng cảnh, trước mắt Lâm Tú tuyệt đối không thể địch lại tồn tại bậc này.
Bọn hắn có lẽ không cách nào giống như cao thủ Cấp Thiên, xem thấu hắn khi tàng hình, nhưng chỉ cần Lâm Tú di chuyển một chút, làm cho không khí chuyển động, là có thể bại lộ vị trí của mình.
Nhưng có một điểm Lâm Tú có thể xác định.
Vị cao thủ này sẽ có lúc không ở Đông cung.
Thái tử đi nơi nào, hắn sẽ theo tới chỗ đó, chỉ cần Thái tử rời khỏi Đông cung, hắn vẫn có cơ hội rất lớn trộm được đồ.
Bị Thái tử phái người ám sát ba lần, Lâm Tú lại không thể làm gì được, hiện tại đã đến lúc thu về chút lãi.
Sáng sớm, Đông cung.
Thái tử dùng đồ ăn sáng xong thì rời khỏi Đông cung, tiến tới hoàng cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương.
Trước đó vài ngày, bởi vì luôn gặp được Lâm Tú, hắn lấy lý do thân thể bệnh nhẹ, hơn nửa tháng qua vẫn không đi hậu cung thăm hỏi nàng, nếu còn không đi thì có chút không ổn.
Hi vọng hôm nay đừng để hắn gặp Lâm Tú nữa, trong lòng của hắn nghĩ như vậy, lên một chiếc xe ngựa.
Một ông lão áo xám cũng đi ra từ Đông cung, ngồi trên xe.
Đột nhiên, hắn quay đầu nhìn về một phương hướng nào đó, nhưng góc đường rỗng tuếch, không có gì cả, một lát sau, hắn rời ánh mắt, tựa vào xe ngựa, nhắm hai mắt như ngủ gật.
Nhìn thấy xe ngựa của Thái tử rời khỏi, Lâm Tú lơ lửng nơi góc đường chậm rãi bay vào Đông cung.
Thái tử là người quan trọng duy nhất trong Đông cung, sau khi hắn rời đi, lực lượng hộ vệ tại Đông cung sẽ rút đi hơn phân nửa, chỉ lưu lại một ít hộ viện cùng cung nữ và thái giám.
Một con chim có cái mào màu lam bay vào phủ thái tử, dừng lại trên một cái nóc nhà.
Lâm Tú bay vào tòa đại điện này, nhìn thấy một cái giá sách được kê ở sát tường.
Trên giá sách, ngoại trừ trưng bày một đống sách vở thì còn có mấy cái bình hoa cổ, với thị lực của Lâm Tú, có thể thấy rõ ràng trong số bình hoa kia có một cái rõ ràng nhiều vết vân tay hơn những cái khác rất nhiều.
Nơi này là thư phòng của Thái tử, ngày bình thường không cho phép người không có phận sự tiến vào, mà những cung nữ người hầu Đông cung, ngoại trừ thường ngày quét dọn ra, ngay cả tới gần cũng không dám.
Lâm Tú nhẹ nhàng xoay bình hoa, bức tường trước mặt liền chậm rãi chuyển động, lưu lại một dãy bậc thang thông xuống phía dưới.
Lâm Tú bay xuống dọc theo bậc thang, rất nhanh đã phát hiện một căn mật thất.
Mấy viên dạ minh châu to lớn được khảm ở trên vách tường, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, chiếu sáng mật thất.
Bên trong mật thất đặt rất nhiều rương.
Lâm Tú mở một cái rương ra, bên trong xếp đầy bạc sáng loáng.
Trong cái rương thứ hai thì xếp đây thỏi vàng.
Cái rương thứ ba, lại là các loại đá quý trân châu phi thúy...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất