Công Tử Biệt Tú

Chương 65: Khuyên ngươi thiện lương

Chương 65: Khuyên ngươi thiện lương
Vương Đô có hai cây rụng tiền như thế, một cây là Linh m, một cây là Lâm Tú.
Bọn họ không thể trêu vào Linh m nên đành phải đánh chủ ý lên người Lâm Tú.
Hôm nay, Lâm Tú từ chối phủ Vĩnh Bình hầu, từ thái độ cuối cùng của người trẻ tuổi đó có thể thấy được, chuyện này bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua như thế, hắn phải cẩn thận cảnh giác một chút.
Khi Lâm Tú trở về đến trước cửa Trích Nguyệt Lâu, Tôn Đại Lực nhảy từ trên xe ngựa xuống, hỏi: “Thiếu gia, người đi đâu vậy, ta ở đây chờ người một hồi lâu rồi.”
Lâm Tú thuận miệng nói: “Đi vòng quanh ở xung quanh một chút, đi thôi, về nhà.”
Tôn Đại Lực mua xe ngựa ở cửa hàng xe, tính cả ngựa kéo xe, tổng cộng mất năm mươi lượng bạc, tốn bốn mươi hai lượng lên trên ngựa.
Thế đạo này, ngựa còn quý hơn người, mua một nha hòa chưa dạy dỗ, chỉ cần mất mấy lượng bạc, đây cũng chính là nguyên nhân phủ Bình An bá không có xe ngựa.
Ngoại trừ khoản tiền đầu tiên phải dùng, thường ngày phí tổn nuôi ngựa cũng không thấp, nếu không phải mấy ngày nay Lâm Tú kiếm được một khoản, hắn cũng tiếc lấy bạc tiêu ở phương diện này.
Sáng hôm sau, Lâm Tú ngồi xe ngựa đi ra ngoài.
Xem xét tình huống lần trước, mỗi lần hắn chế băng cho hoàng cung chỉ đủ cho các nàng dùng một ngày rưỡi, cho nên hôm nay ra ngoài sớm một chút, đầu tiên đi đến Trích Nguyệt Lâu một chuyến, để tránh tổn thất mất ba trăm lượng bạc này.
Hậu viện của Trích Nguyệt Lâu, Lâm Tú vừa chế băng, vừa nói với chưởng quầy của Trích Nguyệt lâu: “Hôm qua người của Thiên Hương Lâu đến tìm ta.”
Chưởng quầy Trích Nguyệt Lâu nghe vậy, trong lòng hơi lộp bộp, lập tức hỏi: “Công tử, người đã đồng ý với chúng ta, không được chế băng cho tửu lâu khác…”
Lâm Tú nói: “Ta biết, cho nên ta đã từ chối.”
Chưởng quầy Trích Nguyệt Lâu thở phào một hơi, tuy nói một thùng băng năm lượng bạc đã là một cái giá chưa từng có, nhưng lũng đoạn thị trường băng của Vương Đô khiến cho mấy ngày nay lượng khách đến Trích Nguyệt Lâu tăng cao, còn thu được không ít lợi nhuận.
Ý nghĩa quan trọng hơn là, khi tửu lâu khác không có băng để dùng, Trích Nguyệt Lâu lại có thể cung cấp băng ổn định cho khách, chỉ cần hình thành thói quen cho những người khách này, về lâu về dài thì việc kinh doanh trong tương lai sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Có điều, hắn do dự một lát, vẫn nhắc nhở Lâm Tú nói: “Mấy ngày nay công tử phải cẩn thận, sau lưng Thiên Hương Lâu là phủ Vĩnh Bình hầu, ngươi từ chối bọn họ, bọn họ nhất định sẽ sử dụng thủ đoạn khác, thật sự không được thì, lượng băng của Trích Nguyệt Lâu có thể giảm bớt đi, cho bọn họ một phần, đừng quá cứng rắn đắc tội với bọn họ…”
Lâm Tú nhìn chưởng quầy của Trích Nguyệt Lâu một cái, bất ngờ nói: “Không ngờ được, gian thương nhà ngươi cũng có chút lương tâm.”
Lời nói là lời thật lòng, tuy đôi lúc Lâm Tú bướng bỉnh, nhưng cũng biết kiếm lợi tránh hại.
Nếu Thiên Hương Lâu tình nguyện ra giá giống với giá của Trích Nguyệt Lâu, nể mặt mũi của Vĩnh Bình hầu, Lâm Tú cũng không phải không suy xét đến lời nói của chưởng quầy Trích Nguyệt Lâu.
Nhưng đối phương căn bản không có thành ý hợp tác, bọn họ không chỉ muốn băng, mà còn muốn mặt mũi của phủ Bình An bá, sau khi ý thức được chuyện này, Lâm Tú sẽ một khối băng cũng không cho bọn họ.
Chưởng quầy Trích Nguyệt Lâu bất đắc dĩ nói: “Không có cách nào cả, chúng ta cũng không thể hại công tử.”
Dựa vào những lời này của hắn, Lâm Tú mỉm cười vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: “Yên tâm đi, lượng băng cung cấp cho Trích Nguyệt Lâu một khối cũng sẽ không ít đi, chỉ cần các ngươi không sợ Vĩnh Bình hầu, ta cũng không sợ.”
Chưởng quầy Trích Nguyệt Lâu nói: “Tuy quyền thế của Vĩnh Bình hầu không nhỏ, nhưng cũng không dám ra tay với phủ Phò mã, ngược lại là công tử người, thật sự phải rất cẩn thận…”
Một lát sau, Lâm Tú đi ra khỏi Trích Nguyệt Lâu, đưa tiền thù lao cho Tôn Đại Lực, chuẩn bị trở về Lâm phủ chờ Lý tổng quản đến đón hắn.
Nhưng khi Lâm Tú đi đến bên cạnh xe ngựa, đang chuẩn bị lên xe thì bất ngờ có một ông lão qua đường đánh vào trên người hắn.
“Ai u!”
Lâm Tú đứng tại chỗ, không nhúc nhích, ông lão lại đặt mông ngồi ở trên mặt đất, một tay ông lão ôm lấy chân Lâm Tú, một tay khác đỡ thắt lưng của mình, kêu rên nói: “Ai u, thắt lưng của ta bị ngươi đụng gãy rồi, ngươi mau đưa ta đi khám đại phu…”
Tôn Đại Lực trừng to mắt, chỉ vào ông lão kia, nói: “Rõ là ngươi tự mình đụng vào!”
Nơi này vốn là phố xá sầm uất, chỉ một lát, đã có không ít người qua đường xông tới, Lâm Tú nghĩ rằng mình gặp phải tên lừa đảo, dù sao hắn đến từ thế kỷ 21, không hề xa lạ gì với loại chuyện này, nếu như hắn đoán không sai, ông lão này có hợp tác với y quán, nếu thật sự cùng hắn đi tới y quán, hôm nay cái số tiền lớn này hắn mất chắc rồi.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất