Công Tử Biệt Tú

Chương 64: Uy hiếp (2)

Chương 64: Uy hiếp (2)
Nghĩ đến đây, trên mặt hắn lại lộ ra vẻ tươi cười, nói: “Mười lượng bạc có hơi đắt, hay là như này, ta cho trả cho ngươi hai lượng bạc một thùng…”
Lâm Tú nhìn người trước mắt, thành thật hỏi: “Nhìn ta giống như không biết số sao?”
Người trẻ tuổi cười mà như không cười nói: “Năm vừa rồi một thùng băng nhiều nhất chỉ bán được một lượng bạc, cho ngươi hai lượng bạc đã là không ít rồi, có thể huynh đài không biết, Thiên Hương Lâu là sản nghiệp của phủ Vĩnh Bình hầu, ngươi là con trai của Bình An bá, chắc không phải sẽ không biết Vĩnh Bình hầu chứ…”
Đương nhiên Lâm Tú biết Vĩnh Bình hầu, một trong ba vị Nhất đẳng hầu đương triều, thêm một cấp nữa chính là Quốc Công rồi, nhạc phụ tương lai của Lâm Tú sinh được hai nữ nhi ưu tú như vậy, cũng mới chỉ là Nhất đẳng hầu mà thôi, hơn nữa luận nội tình và thế lực, còn không thể so sánh được với những gia tộc kinh doanh mấy chục năm này.
Vương Đô đều là người quyền quý, bình thường sẽ không trực tiếp kinh doanh, như vậy sẽ bị người khác nhạo báng, nhưng hầu như toàn bộ gia tộc hiển hách đều âm thầm xây dựng một ít sản nghiệp, dùng để thỏa mãn cuộc sống xa hoa lãng phí thường ngày, cho nên phàm là những cửa hàng kinh doanh náo nhiệt ở Vương Đô, sau lưng đều có quý nhân chống lưng.
Cửa hàng không có chút bối cảnh nào căn bản không đợi được đến lúc kiếm được tiền, thì đã bị người khác cắn nuốt đến cái xương cũng không còn.
Người này đến cả Vĩnh Bình hầu cũng lấy ra rồi, rõ ràng là đang uy hiếp hắn.
Chiêu mộ không thành, nên lập tức đổi thành uy hiếp.
Nói cái gì mà Trích Nguyệt Lâu đưa ngươi bao nhiêu, Thiên Hương Lâu tình nguyện trả gấp đôi – không có tiền ngươi giả vờ cái gì.
Đối phương đến ngay cả thân phận của hắn cũng đã điều tra rõ, xem ra là thật sự không để một Bình An bá nho nhỏ vào trong mắt, cũng phải, đương triều Nhất đẳng hầu đã là quyền quý trong quyền quý của quyền quý, địa vị tôn quý hơn cả Vĩnh Bình hầu chỉ có mười vị Quốc Công và những người hoàng tộc kia, Tam đẳng bá ở trong mắt bọn họ không khác gì bình dân cả.
Nhưng Tam đẳng bá có nhỏ hơn đi nữa cũng là quyền quý của Đại Hạ, nếu như hôm nay Lâm Tú đồng ý với hắn, mặt mũi của phủ Bình An bá sẽ đi quét mặt đất.
Đến lúc đó, phụ mẫu sẽ nhìn hắn như thế nào, Linh m sẽ nhìn hắn như thế nào, Tôn Đại Lực sẽ nhìn hắn như thế nào, Đại Hoàng sẽ nhìn hắn như thế nào.
Đến ngay cả Lâm Tú cũng sẽ tự khinh thường bản thân mình.
Người trẻ tuổi nhìn Lâm Tú, tiếp tục nói: “Ngươi hẳn là còn không biết, chủ tử sau lưng Trích Nguyệt Lâu là phủ phò mã, ngươi cảm thấy phò mã và Vĩnh Bình hầu, bên nào nặng bên nào nhẹ.”
Tuy phò mã của Đại Hạ có thân phận tôn quý, nhưng không có thực quyền, đương nhiên là không bằng Nhất đẳng hầu, nếu Thiên Hương Lâu thật sự tình nguyện trả gấp đôi giá, Lâm Tú nhất định sẽ hợp tác với bọn họ, dù sao hắn cũng sẽ không lấn cấn với bạc.
Những người này định dùng Vĩnh Bình hầu để áp chế hắn, khiến hắn khuất phục, đúng là bàn tính toán sai rồi.
Nếu như hôm nay hắn cúi đầu, không chỉ có Lâm gia mất mặt, còn có Triệu gia mất mặt.
Vẻ mặt Lâm Tú bình tĩnh, không nhìn ra có cảm xúc gì, thản nhiên nói: “Xem ra, hôm nay không cần thiết phải ăn bữa cơm này nữa.”
Nói xong, hắn lập tức xoay người rời đi.
Hai tráng hán kia muốn ngăn trở, người trẻ tuổi phất phất tay, cười nói: “Để cho hắn đi.”
Đợi bóng người Lâm Tú biến mất, trên mặt hắn lộ ra vẻ trào phúng: “Hắn sẽ quay lại cầu xin ta, đến lúc đó, sẽ không còn là hai lượng nữa, mà là hai tiền, không, hai tiền cũng không có…”
Rất nhanh, hắn đứng lên, đi vào một gian nhã gian ở trong cùng tầng hai, sau khi nhẹ nhàng gõ cửa, đẩy cửa vào, nói với một người trẻ tuổi đứng ở trước cửa sổ nói: “Công tử, hắn từ chối.”
Người nọ không quay đầu, thản nhiên hỏi: “Chắc là ngươi biết nên làm thế nào rồi chứ?”
Người trẻ tuổi nói: “Rượu mời không uống, cũng chỉ có thể cho hắn uống rượu phạt…”
Đợi người trẻ tuổi rời khỏi phòng, thanh niên đứng trước cửa sổ xoay người đi đến bàn, thấp giọng nói: “Hi vọng ngươi không giống tên phế vật Tần Thông kia, để cho ta thất vọng…”
Rời khỏi Thiên Hương Lâu, Lâm Tú đi ở trên đường, vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó cổ quái.
Tuy quyền quý ở Vương Đô vô pháp vô thiên, nhưng thế lực sau lưng Thiên Hương Lâu cũng không khỏi quá vô phá vô thiên đi.
Thậm chí Lâm Tú có cảm giác, bọn họ đây là cố tình gây phiền phức cho hắn.
Nhưng đây cũng chỉ là cảm giác của hắn, không thể không thừa nhận, thời tiết đặc thù này, lợi ích chế băng liên đới quá lớn, lớn đến mức một đại nhân vật nào đó cũng không nhịn được mà đỏ mắt, người có thể chế tạo băng giữa mùa hè chính là cây rụng tiền biết đi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất