Công Tử Biệt Tú

Chương 72: Vô liêm sỉ (2)

Chương 72: Vô liêm sỉ (2)
Bận rộn một ngày, vốn dĩ thể xác và tinh thần mệt mỏi, nói đến cái này, Lâm Tú lại không có chút mệt nhọc nào, dựa vào kinh nghiệm của một Hải Vương lão làng, hắn giải thích với Triệu Linh m: “Còn có, ngươi trắng hơn nàng, công chúa Minh Hà đúng là vừa đen vừa thấp…”
Màu da của Triệu Linh m trắng nõn, có một phần là liên quan đến năng lực của nàng, năng lực của công chúa Minh Hà là hỏa, cho nên làn da của nàng ta so với người bình thường hồng nhuận hơn một ít, nhưng như thế cũng không tính là đen mà…
Vừa đen vừa thấp, không thể tưởng tượng được, hình tượng của nàng ấy ở trong lòng Lâm Tú, thế mà lại có thể là thế này…
Lâm Tú tiếp tục phân tích: “Còn có còn có, tuổi các ngươi tương đương nhau, nhưng nàng bình bình không có gì, ngươi so với nàng lớn hơn…”
Triệu Linh m nhíu mày lại: “Ta nhìn trông có vẻ rất già sao?”
Lâm Tú vội vàng giải thích: “Ta không phải nói tuổi…”
“Vậy ngươi nói cái gì?”
“…”
----------------
Cung Thụy Đông, công chúa Minh Hà đã nằm xuống giường, nhưng lăn qua lộn lại không ngủ được, trong lòng cuồn cuộn kích động muốn đánh với người ta một trận.
Nàng ở trên giường ngồi dậy, lẩm bẩm nói: “Bản cung đây là làm sao vậy…”
Nửa tháng tiếp đó, cuộc sống của Lâm Tú có thể nói là gió êm sóng lặng.
Sau khi trải qua chuyện lần trước, cuối cùng Thiên Hương Lâu cũng chấm dứt chiến tranh. Các tửu lâu, thanh lâu khác cũng không có người nào lại đến tìm hắn, khiến cho hắn có thể bình yên kiếm tiền tu hành.
Lưng dựa đại thụ hưởng bóng mát, sau khi chuyện kia qua đi, bọn họ nhất định đã đều biết Lâm Tú làm việc cho hoàng cung, nếu ai còn dám có hành động nhỏ gì, vậy thì chẳng khác nào đi tìm đường chết.
Có thể nói, chỉ cần việc này còn ở trên người một ngày, Lâm Tú có thể đi ngang ở Vương Đô.
Có nguyên tinh giúp đỡ, cảnh giới của Lâm Tú tăng lên rất nhanh, đến ngay cả Linh m cũng nói, dựa theo xu thế như thế, có lẽ không cần đợi đến mùa đông năm nay, năng lực của hắn có thể thức tỉnh lần thứ hai.
Đây xem như là một tin không tốt không xấu.
Tu hành không ngừng tiến bộ, đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nhìn từ hiệu quả tu hành mấy ngày này, thật ra thiên phú của Lâm Tú cũng không cao, cần có nguyên tinh giúp đỡ, mới có thể đạt tới loại tốc độ này, nếu như không có nguyên tinh, hắn so với những thiên tài chân chính đó còn có chênh lệch rất lớn.
Cũng may con đường tu hành của người khác chỉ có một đường, nhưng Lâm Tú lại có mấy đường, hắn vẫn luôn đi theo Tôn Đại Lực rèn luyện lực lượng, Tôn Đại Lực rất khiếp sợ đối với lực lượng Lâm Tú thể hiện ra ngoài, nhưng não hắn không đủ chuyển, rất dễ dàng bị Lâm Tú dùng tác dụng phụ của dị thuật đánh lừa.
Nửa tháng đi qua, nhiệt độ không khí cũng giảm đi một chút, Lâm Tú dự tính, có thể qua hơn nửa tháng nữa, kinh doanh của Trích Nguyệt Lâu sẽ không thể nào làm được nữa.
Có điều, mấy ngày nay, hắn đã tích góp được không ít bạc, tuy không đến mức Lâm gia lập tức đại phú đại quý, nhưng mà cuộc sống không cần căng thẳng nữa.
Hiện nay, Lâm Tú đã thích ứng với cuộc sống mới, thậm chí có chút hưởng thụ.
Hắn rất hưởng thụ loại cảm giác mỗi ngày đều ở cùng với người nhà này, cảm giác vui vẻ hòa thuận, nếu như lại cho hắn một lần cơ hội nữa, Lâm Tú vị tất phải lựa chọn trở về thế giới quen thuộc kia.
Thứ duy nhất khiến hắn nhớ nhung chính là những trò giải trí của thế giới kia.
Xem kịch, xem điện ảnh, KTV, giết kịch bản, trốn thoát khỏi mật thất, từ sáng đến tối, có thể chơi các trò chơi không giống nhau, nhưng trò giải trí ở thế giới này lại ít đến đáng thương.
Xúc cúc, trời nóng bức, không có người nào đi chơi thứ này.
(Xúc cúc: một loại trò chơi bóng đá ở cổ đại.)
Chọi gà, dẫn chim đi dạo, đấu dế, hắn lại không có hứng thú gì.
Nếu như có bằng hữu còn có thể tham gia một vài yến hội, nhưng mà Lâm Tú lúc trước lại là cửa lớn trong phủ không ra cửa nhỏ không tới, căn bản không có bằng hữu gì, đương nhiên cũng không có người mời hắn.
Nhưng thật ra còn có một trò giải trí đứng đầu, là thứ nam nhân ở Vương Đô thích nhất, đó chính là đi dạo thanh lâu, thứ này lại càng không ở trong phạm vi suy xét của Lâm Tú.
Tuy nói linh hồn Lâm Tú đã sớm thân kinh bách chiến, nhưng thân thể vẫn trong sạch, đương nhiên không thể giao phó ở những nơi như thế, không, thể nghiệm lần đầu cũng không thể, ngay cả công chúa Minh Hà cũng khen diện mạo của hắn, nếu như đi thanh lâu, đến lúc đó, là ai chơi ai, sợ rằng những cô nương đó đến lấy lại tiền cũng đều đồng ý.
Huống chi, nếu như bị Triệu Linh m biết được, hai chân hắn nhất định không giữ được.
Nhàm chán, quá nhàm chán!
Lâm Tú đời trước, không phải ngựa chạy đường thẳng, mà chính là đường của ngựa chạy, hắn là khách hàng VVVIP của các quán bar, quan ăn đêm, cuộc sống giải trí rất phong phú, hắn cũng đã sớm thích ứng với loại cuộc sống này.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất