Công Tử Biệt Tú

Chương 73: Lê Hoa Uyển

Chương 73: Lê Hoa Uyển
Nhưng bây giờ, mỗi ngày không phải tu hành, thì chính là chế tạo băng cho hoàng cung, nếu như không tìm chút việc gì để giải trí, sợ rằng hắn sẽ bị nghẹn đến bệnh.
Hôm nay mới sáng sớm, Lâm Tú đã dẫn theo Tôn Đại Lực và Đại Hoàng, đi ra ngoài đi dạo.
Mới qua hơn nửa tháng, con chó Đại Hoàng này đã béo lên hẳn một vòng, từ lúc trước chỉ là một thân xương cốt lởm chởm, một tấm da bọc lấy xương, giờ đã trở nên mượt mà không ít, trên người cũng có chút thịt.
Sau khi Lâm Tú suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy về sau đi ra ngoài vẫn là dẫn theo Đại Hoàng tốt hơn.
Là một con chó, nó có khứu giác và cảnh giác mà Tôn Đại Lực không có, có thể nhận ra được nguy hiểm sớm hơn con người, Lâm Tú cảm thấy nó làm hộ vệ còn đáng tin hơn so với Tôn Đại Lực.
Tôn Đại Lực và Đại Hoàng đi theo phía sau Lâm Tú, một người một chó trong miệng đều đang gặm đùi gà, Tôn Đại Lực ăn đến đầy một miệng, hỏi Lâm Tú: “Thiếu gia, chúng ta đây là đi đâu vậy?”
Lâm Tú nhàm chán nói: “Tùy tiện đi dạo một chút.”
Ở suốt trong nhà, hắn thật sự là chán đến hỏng rồi, ra ngoài tùy tiện đi dạo một chút cũng tốt.
Thời tiết hai ngày này có chút chuyển lạnh, bây giờ vẫn còn là buổi sáng, trên đường có không ít người qua lại, các loại âm thanh hò hét và rao hàng vang lên không dứt, đúng lúc Lâm Tú cảm thấy ồn ào, chợt có một đoạn âm thanh đặc biệt truyền vào trong tai hắn.
m thanh này mềm mại uyển chuyển, giống như tiếng Tô Châu, Lâm Tú từng kết giao với một cô gái Tô Châu, nàng nói chuyện luôn mềm mại khiến cho người ta ngọt đến tận xương tủy.
m thanh này gợi lại cho Lâm Tú một chút hồi ức, hắn không khỏi đi về phía âm thanh kia, tìm kiếm một hồi.
Sau mấy chục bước, Lâm Tú dừng lại trước một tiểu các hai tầng.
Trên bảng hiệu của tiểu các, viết ba chữ vàng “Lê Hoa Uyển” rất lớn.
Đây chắc là một lâu hát hí, bởi vì trước cửa tiểu các có một tấm ván gỗ, trên tấm ván viết tên một vài hí khúc lưu truyền ở thế giới này, tuy tính giải trí của thanh lâu mạnh và thoải mái hơn, nhưng khó có được sự phong nhã, đây cũng là lý do sinh ra sự phát triển của nhà hát, nhạc phường, vũ phường.
Ngày còn nhỏ Lâm Tú cũng không thích nghe hí, khi tivi phát hí khúc, hắn vẫn luôn không chút do dự đổi kênh, sau này khi trưởng thành, ngược lại cảm thấy hí khang có một phong vị khác, trong danh sách bài hát cũng có không ít các bài hát hí khang cổ phong.
Đại Hoàng ở bên ngoài chờ, Lâm Tú mua cho hắn và Tôn Đại Lực hai tấm vé, đi vào Lê Hoa Uyển.
Khách trong nhà hát cũng không nhiều, phần lớn chỗ ngồi đều là trống, một cô gái mặc hí phục, ở trên đài không biết đang hát hí khúc nào, thanh âm khiến cho người ta nghe xong mềm mại cả người kia chính là xuất phát từ nàng.
Lâm Tú tùy tiện tìm một chiếc bàn ở góc sáng sủa ngồi xuống, lập tức có người dâng nước trà, Tôn Đại Lực nhìn Lâm Tú, đang muốn hỏi cái gì đó, nhưng còn chưa mở miệng, Lâm Tú đã nâng tay lên ngăn hắn lại, sau đó nhắm mắt, lẳng lặng nghe.
Sự đẹp đẽ của âm nhạc, quả nhiên có thể thư giãn tâm tình con người, thanh âm này càng là có thêm một loại lực lượng thần kỳ, khiến cho tâm tình vốn dĩ có chút bực bội của Lâm Tú dần dần bình tĩnh trở lại.
Cũng khiến cho hắn nhớ tới một vài chuyện cũ.
Người con gái có giọng nói mềm mại êm dịu, lời nói vĩnh viễn nhỏ nhẹ kia là mối tình đầu của Lâm Tú.
Bọn họ từng thật sự yêu nhau, ở bên nhau ba năm, sắp đi vào điện đường hôn nhân rồi, nhưng sau cùng vẫn là chia tay.
Không có người thứ ba chen vào, cũng không có người nhà hai bên ngăn trở, tất cả những tình tiết cẩu huyết đều không tồn tại, chỉ là thề non hẹn biển, tình yêu oanh oanh liệt liệt, lại bại dưới cuộc sống củi gạo dầu muối, và những chuyện lông gà vỏ tỏi.
Đoạn kinh nghiệm tình cảm sâu sắc này cũng làm cho Lâm Tú trở nên sợ hãi với hôn nhân, sau đó hắn lại qua lại với rất nhiều bạn gái, nhưng không còn có một cô nương Giang Nam nào có giọng nói Tô Châu mềm mại nữa.
Đương nhiên, hắn cũng không muốn kết hôn nữa.
Khát vọng của thiếu niên về một đoạn hôn nhân hoàn mỹ kia, cuối cùng lột xác thành Hải Vương mỗi một tháng đổi một người bạn gái.
Nghe hát xong một khúc, Lâm Tú mở mắt, nhìn Tôn Đại Lực ở đối diện đang vò đầu bứt tai, dường như rất không được tự nhiên, rất nhanh hắn đã rõ ràng, gia hỏa này chính là một người thô bỉ, sao có thể thưởng thức được âm nhạc cái gì, để cho hắn nghe hí đơn giản chính là đàn gảy tai trâu.
Lâm Tú phất phất tay, nói: “Ngươi không muốn nghe thì đi ra ngoài trước đi, thời gian muộn một chút ta sẽ tự mình trở về.”
Tôn Đại Lực như được đại xá, lập tức đứng lên, nói: “Vậy thì thiếu gia, ta ở bên ngoài chờ người.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất