Công Tử Biệt Tú

Chương 77: Bệnh của linh sủng.

Chương 77: Bệnh của linh sủng.
Lâm Tú ôm sủng thú này vào trong ngực, phát hiện nó vẫn không nhúc nhích, đôi mắt giống như ngọc không có một điểm sáng, đây rõ ràng là không bình thường.
Lâm Tú vươn một ngón tay, nhẹ nhàng búng vào cái mũi của nó.
Tiểu gia hỏa này nhìn cũng không nhìn hắn, hữu khí vô lực nói: “Đừng đụng vào bản công chúa, bản công chúa rất phiền!”
Đương nhiên, ở trong tai Quý phi nương nương và các ngự y, mấy tiếng này chỉ là “meo meo meo meo meo” mà thôi.
Lâm Tú tiếp tục trêu nó, tuy hắn có thể nghe hiểu được nhóc con này nói chuyện, nhưng nó lại không thể nghe hiểu Lâm Tú nói, chỉ cần để cho nó nói vài câu, Lâm Tú mới có thể biết được nó không thoải mái ở chỗ nào.
“Nhàm chán quá!”
“Bản công chúa sắp bị buồn chết rồi…”
“Ai đến cứu ta với, ta không muốn ở chỗ này nữa…”

"Meo meo..."
"Meo meo, meo meo..."
"Meo meo, meo meo, meo meo..."
Mọi người chỉ nhìn thấy Lâm Tú không ngừng đùa nghịch, sủng thú của Quý phi nương nương không ngừng phát ra tiếng kêu, tim của Quý phi nương nương đều sắp tan nát rồi, nhưng xuất phát từ sự tin tưởng đối với Lâm Tú, nàng vẫn luôn nhịn đến bây giờ, không nhịn được nữa mới mở miệng nói: “Thế nào, nhìn ra cái gì chưa?”
Lâm Tú ngừng đùa nghịch, hắn đã có được tất cả những thứ hắn muốn biết.
Ai cũng đều hâm mộ phi tử trong cung, nhưng chân chính để cho bọn họ ở trong thâm cung, vừa ở chính là mấy năm thậm chí mấy chục năm, sợ rằng không có mấy người có thể chịu được.
Trong cung của các đời Hoàng Đế, rất nhiều phi tử chính là buồn bực mà chết.
Người như thế, động vật cũng như vậy.
Trước kia Lâm Tú từng xem rất nhiều loại tin tức như thế này, rất nhiều động vật trong vườn bách thú, bỗng nhiên trở nên buồn bã, không thích hoạt động, chán ăn, thậm chí tính tình nóng nảy, đi loanh quanh một tuyến đường cố định, …
Thật ra cái này chính là biểu hiện của chứng trầm cảm.
Rất rõ ràng, sủng thú của Quý phi nương nương cũng trầm cảm rồi.
Lần trước Lâm Tú đã biết, nó là bị bắt khỏi môi trường sống đưa đến Vương Đô, rời khỏi cha mẹ người thân, rời khỏi bạn bè cùng lứa, cũng mất đi tự do, bị nhốt ở trong một tòa cung điện nho nhỏ, cái này thì khác gì vương bách thú, xuất hiện chứng trầm cảm cũng là khó tránh được.
Lâm Tú nhìn Quý phi nương nương, nói: “Hồi bẩm Quý phi nương nương, học sinh đã tìm ra được nguyên nhân bệnh của linh sủng rồi.”
Sắc mặt Quý phi nương nương hiện ra vẻ vui mừng, nói: “Thật sao, Niếp Niếp bị làm sao vậy?”
Lâm Tú nói: “Sủng thú của nương nương bị trầm cảm.”
Mày Quý phi nương nương nhíu lại, hiển nhiên là không hiểu, hỏi: “Cái gì là… trầm cảm?”
Lâm Tú suy nghĩ trong chốc lát, giải thích nói: “Hồi nương nương, linh thú này là bị bắt từ nơi sinh sống đến một nơi xa lạ, nơi hằng ngày có thể hoạt động chẳng qua cũng chỉ là một mảnh trời của cung Trường Xuân, lâu ngày, trong lòng sẽ tích tụ bức bối, biểu hiện cụ thể là không ăn không uống, ủ rũ, không thích hoạt động, cho đến lúc chết…”
Sau khi Lâm Tú nói xong, Quý phi nương nương không trả lời lại, mà ánh mắt nhìn chằm chằm vào nơi nào đó, nhất thời lâm vào thất thần.
Một lát sau, nàng mới lấy lại tinh thần, sau đó hỏi Lâm Tú nói: “Vậy Niếp Niếp có thể cứu không?”
Lâm Tú suy nghĩ một lát, nói: “Nếu nương nương cho phép, có thể cho người dẫn sủng thú ra ngoài cung, nhìn ngắm một chút trời đất rộng lớn bên ngoài, như thế, có lẽ bệnh tình của nó sẽ có chuyển biến tốt.”
Quý phi nương nương khẽ gật đầu, sau đó nói với tiểu cung nữ ở phía sau lưng: “Linh Lung, các ngươi dẫn Niếp Niếp ra cung nửa ngày, bản cung có chút mệt mỏi, về cung nghỉ ngơi trước…”
Nói xong, mấy cung nữ đi theo hầu hạ, nàng có chút chán nản rời khỏi Thái Y viện.
Lâm Tú chú ý đến, sau khi hắn nói xong bệnh tình của linh thú này, cảm xúc của Quý phi nương nương đã xảy ra một chút thay đổi.
Có lẽ, nàng là nghĩ đến mình, tuy nàng là Quý phi, nhưng trên một ý nghĩa nào đó mà nói, nàng và sủng thú kia cũng không khác gì nhau.
Chữa bệnh cho sủng thú của Quý phi nương nương, đương nhiên Thái Y viện cũng phải có người đi theo, tự nhiên người được chọn là Bạch Song Song, đồng thời Lâm Tú cũng phải một đường đi theo.
Ngoài ra, còn có mấy người đi theo phía sau họ ở phía xa xa, hẳn là người Quý phi nương nương phái đến bảo vệ linh sủng.
Nàng yêu thương linh sủng này như bảo bối, nhất định lo lắng khi chỉ để cho một tiểu cung nữ đưa nó ra khỏi cung.
Người cung nữ tên Linh Lung kia chính là tiểu cô nương Lâm Tú đã cứu ở cung Trường Xuân, nàng ôm lấy sủng thú, trên mặt tràn đầy hưng phấn và kích động, từ sau khi tiến cung, đây là lần đầu tiên nàng được ra khỏi cung, ngay cả đi đường cũng là vừa đi vừa nhảy.
Trên đường, Lâm Tú cảm khái nói: “Hình như Quý phi nương nương rất thích linh thú này.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất