Công Tử Biệt Tú

Chương 81: Không dám trèo cao (2)

Chương 81: Không dám trèo cao (2)
Bị người khác quấy nhiễu hứng thú, Lâm Tú không có tâm tư nghe hát nữa, sau khi cáo biệt Thải Y, thì lập tức rời khỏi nhà hát.
Trong nhã các ở lầu hai, bà chủ nhìn Thải Y, nói: “Cô nương, rõ ràng vị công tử này không phải người bình thường, ngươi phải nắm lấy cơ hội cho tốt, ta thấy, hắn không giống với loại công tử ăn chơi trác táng, nói không chừng đây là cơ hội ngươi bay lên đầu cành làm phượng hoàng…”
Thải Y chỉ mỉm cười, nói: “Ta làm gì có cái mệnh số này.”
Bà chủ lắc đầu nói: “Mệnh của mình, phải dựa vào chính mình đi tranh được, nhớ ta năm đó, ài, quên đi, chuyện năm đó không nhắc đến nữa…”
Thải Y lắc đầu nói: “Bà chủ vẫn là đừng nói lung tung, công tử thật sự không có ý này.”
Linh nhân giống như các nàng, kết cục tốt nhất cũng chẳng qua là được người có tiền coi trọng, đón vào cửa làm thiếp thất, tuổi già có một chỗ dung thân.
Vị công tử này tuấn tú, làm người chính trực, lại hiểu được quan tâm chăm sóc người khác, có được chỗ dựa như thế, đương nhiên là vô cùng tốt, cho dù là làm tỳ làm thiếp, nàng cũng tình nguyện, chỉ tiếc theo nàng thấy, đối phương đối với nàng vô tình, chưa từng có một chút hành vi cử chỉ nào vượt quá quy củ.
Việc này hôm nay, lại nói rõ thân phận của hắn rất tôn quý, nàng căn bản không dám trèo cao.
Chớp mắt, Lâm Tú đi vào thế giới này đã một tháng có thừa.
Đêm ngày hôm qua, Vương Đô mưa một trận, sáng sớm hôm nay, thời tiết đã mát mẻ hơn nhiều.
Một trận mưa một cơn mát mẻ, sau trận mưa này, có lẽ thời tiết sẽ không nóng nữa.
Đương nhiên bách tính Vương Đô vui mừng, một tháng trước, Vương Đô gặp thời tiết nóng bức mấy chục năm không gặp, hôm nay, rốt cuộc cũng không phải chịu cái khổ nóng bức nữa.
Dựa theo thường lệ, hôm nay Lâm Tú phải tiến cung, cho nên hắn đi đến Trích Nguyệt Lâu sớm.
Lúc này, chưởng quầy Trích Nguyệt Lâu không để cho hắn chế tạo băng, mà bảo hạ nhân dâng lên một cái hộp gỗ, cười nói: "Mấy ngày nay làm phiền công tử rồi, đây là một trăm lượng bạc, là chút tâm ý của phủ phò mã, hy vọng công tử vui lòng nhận cho.”
Lâm Tú hiểu ý của hắn.
Thời tiết đã chuyển lạnh, đương nhiên Trích Nguyệt Lâu cũng không cần hắn đến chế tạo băng, một trăm lượng này là thù lao cuối cùng rồi.
Lâm Tú dứt khoát nhận lấy một trăm lượng, nói: “Hợp tác vui vẻ.”
Chưởng quầy Trích Nguyệt Lâu cười nói: “Hy vọng sang năm còn có cơ hội hợp tác với công tử.”
Lâm Tú cười nhẹ nhàng, sợ rằng sang năm không có cơ hội như vậy nữa.
Năm nay bất ngờ xảy ra mùa hè nóng bức, làm cho mọi người trở tay không kịp, ngay cả băng dự trữ trong hoàng cung cũng đã dùng hết, ngoại trừ Trích Nguyệt Lâu, kinh doanh của các tửu lâu khác không biết bị ảnh hưởng bao nhiêu.
Đã ngã một lần, vì tránh trường hợp tương tự tái diễn vào năm sau, mùa đông năm nay, bọn họ nhất định sẽ dự tính tích trữ băng, sang năm sẽ không còn xuất hiện tình huống khan khiếm băng nữa.
Trở về Lâm phủ, Lâm Tú kiểm kê thu hoạch một tháng này.
Một tháng trước, Lâm gia đã nghèo đến mức cần chủ mẫu đi cầm đồ trang sức mới có thể duy trì cuộc sống hàng ngày, bây giờ, bạc trắng để trong rương, còn có khoảng một vạn lượng.
Đây là số tiền Lâm Tú kiếm được trong một tháng.
Một vạn lượng, đối với bách tính bình thường mà nói, là một con số trên trời, nhưng đối với quyền quý đỉnh cấp trong Vương Đô lại là không đáng nhắc tới, chỉ có thể mua được một viện tử nhỏ trong khu vực phồn hoa của Vương Đô.
Chu Quân gọi Lâm Tú đến, nghĩ nghĩ, nói: “Tú Nhi, nương và cha con thương lượng một chút, dự định mua một viện tử ở Đông Thành, đến lúc đó, bất luận con phải đi Dị Thuật Viện, hay là đi Thanh Lại ti đều sẽ tiện hơn một chút.”
Nơi Lâm gia ở, cách hoàng cung rất xa, cho dù là đi xe ngựa cũng phải mất thời gian không ngắn.
Không chỉ có như thế, khu vực Tây Thành cách xa hoàng cung, trị an cũng là một trời một đất, chính vì như thế, thích khách mới chọn địa điểm động thủ là ở gần Lâm gia.
Lâm Tú biết bọn họ là suy nghĩ cho an toàn của mình, nhưng một vạn lượng bạc, căn bản không mua được nhà tốt ở Đông Thành, không đủ cho một nhà bọn họ ở, ý của mẫu thân là bọn họ vẫn ở đây, để cho Lâm Tú một mình ở nhà mới.
Nhưng Lâm Tú đã quen cảm giác có gia đình, trong nhà này, có người cùng hắn ăn cơm, có người nói chuyện với hắn, có người quan tâm chăm sóc hắn, với hắn mà nói, nhà mới không hề có ý nghĩa gì đáng nói.
Huống chi, dùng bạc này mua nhà, Lâm gia sẽ lại trở nên khó khăn như trước.
Hắn lắc lắc đầu, nói: “Nương, không cần, con ở đây rất tốt, thời tiết lạnh, bệ hạ hẳn là cũng không triệu con tiến cung nữa, về sau cũng sẽ không về nhà muộn như vậy.”
Dường như bạc có kiếm thế nào cũng không thấy đủ, trước kia Lâm Tú đã không nghĩ mua nhà ở gần hoàng cung, hôm nay tuy đã kiếm được một khoản lớn, nhưng vẫn là không mua được thứ mình muốn mua.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất