Công Tử Biệt Tú

Chương 80: Không dám trèo cao (2)

Chương 80: Không dám trèo cao (2)
Lúc này, dưới lầu.
Mấy người trẻ tuổi đi vào Lê Hoa Uyển, trong đó có một người nói: “Thải Y cô nương đâu, mau bảo nàng ra đây, đã lâu không nghe nàng xướng khúc rồi…”
Bà chủ Lê Hoa Uyển vội vàng chào đón, xin lỗi nói: “Mấy vị công tử đợi một chút, vừa mới có một vị công tử chọn Thải Y, đợi công tử ấy đi ra, ta lập tức bảo nàng đến xướng cho các ngài…”
“Ha, Ngô huynh, nàng lại để cho chúng ta chờ.”
“Không biết là công tử nhà nào có mặt mũi như thế, để cho chúng ta nhiều người như vậy chờ một mình hắn.”
“Xem ra người ta là không để Ngô huynh vào trong mắt…”

Nghe lời nói của mọi người, Ngô Thanh nhíu nhíu mày, hắn không tức giận bà chủ này, mà là những người bạn ở bên cạnh.
Ngô Thanh hắn cũng không phải nhị thế tổ siêu cấp gì, chẳng qua chỉ có ông già làm sai ở nha môn, người ở Vương Đô này không để hắn vào trong mắt, không đến một nghìn thì cũng có đến tám trăm.
Ở loại địa phương này, người dám không phân biệt tình huống ra vẻ ta đây đã sớm chết không biết bao nhiêu lần.
Chỉ có điều, nơi này cũng không phải khu vực phồn hoa của Vương Đô, ở xung quanh đây, không phải bình dân thì chính là mấy thương nhân có chút tiền, người có quyền thế sẽ không đến loại nhà hát nhỏ keo kiệt này, hắn cũng không cần cẩn thận quá mức.
Hơn nữa hắn đã xem qua rồi, cửa nhà hát không có hộ vệ, bên trong nhà hát cũng không có, điều này nói rõ ở nơi này không có người nào có thân phận có địa vị.
Một khi đã như thế, thì hắn sẽ không có gì để băn khoăn hết.
Hơn nửa tháng nay, hắn vẫn luôn ở nhà dưỡng thương, đã sớm nghẹn đến một bụng lửa, muốn tìm một chỗ phát tiết, nếu như liên lụy đến ai thì chỉ có thể giận hắn xui xẻo.
Hắn hừ lạnh một tiếng với bà chủ, nói: “Ta muốn xem xem, là ai có mặt mũi như vậy…”
Nhã các trên lầu hai, Lâm Tú chuẩn bị dạy Thải Y một bài hát, bỗng nhiên cửa nhã các bị người ở bên ngoài đẩy ra.
Cửa ở đây không có khóa, vì để phòng ngừa khách không giữ quy củ làm cái gì đó với các cô nương ở trong nhà hát, bình thường không có tình huống gì bất ngờ thì sẽ không có người nào tùy ý đi vào.
Lần này rõ ràng là có tình huống bất ngờ.
Mấy người trẻ tuổi đứng ở cửa, người đến không lương thiện, đứng ở đối diện nhất vừa hay là người Lâm Tú biết.
Khi Ngô Thanh nhìn thấy Lâm Tú ở trong phòng, mặt bị dọa đến trắng bệch.
Lần trước bởi vì hắn ta, hắn mới bị lão cha đánh cho một trận tơi bời, đoán chừng ở nhà dưỡng thương nửa tháng, hôm nay mới có thể ra ngoài.
Hắn cũng là sau này mới biết được, người này làm việc ở trong cung, ngày đó thái giám tổng quản trong cung đến nha môn Đông Thành tìm, lão cha hắn thiếu chút nữa khó giữ được mũ quan.
Vì nịnh bợ một Nhất đẳng hầu, thiếu chút nữa đắc tội đương kim bệ hạ, sau khi biết chân tướng, thậm chí Ngô Thanh còn cảm thấy cha đánh nhẹ.
Hắn thật sự là khốn nạn!
Rõ ràng biết không lâu sau đó bệ hạ sẽ triệu kiến hắn ta tiến cung, thế mà hắn ta còn cố ý để bị bắt đến nha môn Đông Thành, để cho Tổng quản trong cung đến tìm người, nếu như chuyện đó thật sự náo lớn, đến cái đầu của hắn cũng khó giữ được.
Vừa nhớ đến chuyện này, hai chân hắn bất đầu nhũn ra.
Từ đó về sau, trong lòng Ngô Thành tràn ngập cảnh giác với Lâm Tú.
Nếu như lại trêu chọc đến hắn, nói không chừng một lúc nào đó hắn sẽ bị hại chết.
Lâm Tú nhìn con trai Đông Thành Úy đứng ở cửa, một hồi lâu không có hành động gì nên chủ động đứng lên, hỏi: “Lại tới bắt ta đến nha môn sao?”
Ngô Thanh lập tức khom người, nói: “Xin lỗi, đi nhầm rồi…”
Nói xong, hắn xoay người bước đi, đầu cũng không quay lại.
Ba bước gộp thành hai bước, rất nhanh đi xuống khỏi lầu hai, Ngô Thanh bỏ chạy, cũng không quan tâm mình trọng thương mới khỏi, một khi biên độ động tác quá lớn, mông sẽ đau như đâm vào tim.
Mà người đi theo hắn đến đây, không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng không có người nào có ý định ở lại, rất nhanh bọn họ cũng giải tán.
Lâm Tú nhìn bà chủ đi theo, nghi hoặc hỏi: “Phát sinh chuyện gì vậy?”
Bà chủ cẩn thận đi vào, thử hỏi Lâm Tú nói: “Xin hỏi công tử, ngài, ngài là đại nhân vật của nhà nào ở kinh thành?”
Lâm Tú khoát tay áo nói: “Hạng người vô danh, không đáng nhắc đến.”
Bà chủ thấp thỏm nói: “Ngài nói đùa, nói đùa rồi…”
Một hạng người vô danh, sao có thể quen biết Thái y, hạng người vô danh sao có thể khiến cho công tử của Đông Thành Úy nhìn một cái đã sợ đến mức chạy không thấy bóng dáng, chỉ là Lâm Tú không nói, bà cũng không dám hỏi nhiều.
Lâm Tú biết bà chủ không tin, nhưng lời hắn nói là thật.
Loại địa phương như Vương Đô này, cái không thiếu nhất chính là quyền quý, quyền quý nghèo túng, người khác đến ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua, không phải hạng người vô danh thì là cái gì, hắn chẳng qua là dựa vào cái cờ lớn là hoàng cung, cáo mượn oai hùm một lần mà thôi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất