Công Tử Biệt Tú

Chương 96: Kết giao bằng hữu (2)

Chương 96: Kết giao bằng hữu (2)
Tiết Ngưng Nhi cúi đầu, ngượng ngùng nói: “Đó đều là người nhiều chuyện gọi linh tinh…”
Lâm Tú lắc đầu, nói: “Nữ tử ở Dị Thuật Viện không ít, Ngưng Nhi cô nương có thể đứng vào tứ mỹ, đương nhiên có chỗ hơn người, không cần khiêm tốn…”
Đương nhiên Tiết Ngưng Nhi rất đẹp, điểm này, là được hai nhân sĩ chuyên nghiệp là Lâm Tú và Lý Bách Chương cùng công nhận.
Dung mạo của nàng so với Tần Uyển, Triệu Linh m và công chúa Minh Hà kém một chút, có lẽ chỉ kém một ít, nhưng dáng người đẹp hơn công chúa Minh Hà, khí chất so với Linh m thì khiến cho người ta cảm thấy dễ tiếp cận hơn, người như vậy sẽ càng nhận được hoan nghênh của nam nhân.
Đương nhiên, Lâm Tú và Lý Bách Chương cũng có chung nhận thức, tuy Tiết Ngưng Nhi không tệ, nhưng Uyển Nhi cô nương vẫn vĩnh viễn là thần.
Tiết Ngưng Nhi ngồi ở đối diện Lâm Tú, chốc lát lại vuốt vuốt tóc, chốc lát lại mâm mê miệng, nỗ lực thể hiện ra sự nhu hòa và mi hoặc của nữ tử, mà khi ánh mắt nàng lơ đãng nhìn về phía Lâm Tú, mới phát hiện hắn căn bản không nhìn nàng, ánh mắt chưa từng rời khỏi sách…
Trong lòng Tiết Ngưng Nhi buồn bực, một đại mỹ nhân như thế ngồi ở đối diện hắn, hắn lại có thể thờ ơ, đến liếc mắt cũng không liếc một cái, điều này khiến nàng sinh ra hoài nhi thật mạnh về mị lực của mình.
Có điều, loại cảm xúc này rất nhanh đã bị Tiết Ngưng Nhi vứt ra sau đầu.
Lúc này, bộ dạng đoan trang anh tuấn của Lâm Tú ngồi ở đối diện nàng, từ từ lật từng trang sách, khiến cho Tiết Ngưng Nhi cảm nhận được một loại mị lực nghiêm túc của nam nhân.
Lại nghĩ đến thân hình hoàn mỹ không tỳ vết của hắn, Tiết Ngưng Nhi không khỏi đỏ mắt.
Nếu như hắn không phải vị hôn phu của nữ nhân kia, nếu như gia thế của hắn hiển hách thêm một chút, vậy thì Lâm Tú chính là lang quân như ý lý tưởng nhất của nàng, mỗi một buổi tối có thể ôm thân thể như thế đi vào giấc ngủ, là một loại hạnh phúc như thế nào.
Chỉ nghĩ một lát đã khiến cho thân thể nóng lên.
Nhưng mà, vừa nghĩ đến nam nhân như thế lại có thể là của Triệu Linh Quân, trong lòng nàng lại tràn ngập không phục.
Dựa vào cái gì từ nhỏ đến lớn, toàn bộ chuyện tốt đều để một mình nàng ta độc chiếm, đến ngay cả nam nhân tốt như thế cũng đều là của nàng ta, nàng nhất định sẽ khiến vị hôn phu của Triệu Linh Quân, quỳ gối trước váy của nàng, đến lúc đó, nữ nhân kia ở trước mặt nàng, còn có tư cách giữ bộ dáng cao cao tại thượng sao?
Bất tri bất giác, thời gian đã qua một canh giờ.
Lâm Tú đọc sách một canh giờ, Tiết Ngưng Nhi nhìn Lâm Tú một canh giờ.
Lại qua một khắc nữa, Lâm Tú ngẩng đầu, nói với Tiết Ngưng Nhi: “Ngưng Nhi cô nương, cô nương còn nhìn ta như vậy nữa, chắc là sẽ không có ý gì với ta đó chứ, ta là người đã có vị hôn thê…”
Sắc mặt Tiết Ngưng Nhi đỏ lên, tiếp đó sẵng giọng: “Lâm công tử nghĩ đi đâu thế, đương nhiên Ngưng Nhi biết ngươi đã có vị hôn thê, nhưng Ngưng Nhi chỉ muốn làm bằng hữu với ngươi, chẳng lẽ đến cái này cũng không được sao?”
Quả nhiên nàng biết thân phận của mình, nói cách khác, những suy đoán khác của Lâm Tú, có lẽ cũng đúng.
Có điều, lời nói của Tiết Ngưng Nhi, Lâm Tú nghe vẫn cảm thấy là lạ.
“Ta chỉ muốn làm bằng hữu với ngươi.” đây không phải là thủ đoạn tán gái lúc trước của hắn sao, không thể tưởng tượng được, Lâm Tú cũng có một ngày bị thả thính…
Con mồi dâng lên tận cửa, nào có đạo lý buông thả, hắn mỉm cười với Tiết Ngưng Nhi, nói: “Thì ra là như thế, đương nhiên có thể rồi, ta thích nhất là kết giao bằng hữu…”
Từ giờ trở đi, Lâm Tú ở Dị Thuật Viện có hai người bạn.
Lý Bách Chương và Tiết Ngưng Nhi.
Chẳng qua, hai tình bạn này, hoặc nhiều hoặc ít lẫn vào trong đó thứ không đơn thuần.
Động cơ của Lâm Tú đối với Lý Bách Chương không đơn thuần, động cơ của Tiết Ngưng Nhi đối với Lâm Tú cũng không đơn thuần, Lâm Tú đồng dạng cũng đánh chủ ý lên nàng, có thể nói mỗi người đều có ý xấu riêng, đến cuối cùng ai có thể chiếm được tiện nghi của ai thì phải xem thủ đoạn của mỗi người.
Tiết võ đạo thứ hai, chính là vào ba ngày sau.
Một ngày này, Lâm Tú vẫn đến giáo trường sớm như thế, Lý Bách Chương cũng đã đến, lúc này, đang ngồi dưới tàng cây ở bên cạnh giáo trường, miệng ngậm một ngọn cỏ, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn chưa từng rời khỏi nữ đồng song ở đối diện.
Nhìn thấy Lâm Tú đi đến, hắn phun ngọn cỏ ra, từ xa vẫy vẫy tay với Lâm Tú, lớn tiếng nói: “Lâm huynh, ở đây!”
Lâm Tú từ từ đi đến, sóng vai với Lý Bách Chương tựa vào trên cây: “Tửu lượng của Lý huynh không tệ, chuyện ngày hôm đó, thật sự là hổ thẹn…”
Lý Bách Chương cười cười, nói: “Không sao, lần sau uống ít một chút là được.”
Hai người tựa vào trên cây, câu có câu không nói chuyện, không bao lâu sau, một bóng hình xinh đẹp từ bên cạnh đi đến, cười nói: “Lâm công tử, các ngươi đến sớm đó.”
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất