Chương 13: Ui chao~ đây đúng là thiên đường mà 1
Trông Bạch Minh cứ như hoàn toàn không hề bị cấp trên ảnh hưởng vậy. Cậu ta ho khan một cái, trước sức ép áp suất thấp của cấp trên, cậu ta đoan chính lặp lại lời vừa rồi: "Tôi quyết định nghỉ việc. Đơn từ chức tôi đã đặt trong phòng làm việc của ngài rồi."
Khu vui chơi tuyển bảo vệ còn nghiêm ngặt hơn cả Đế Vương cổ đại tuyển phi. Nói là chọn một trong chục nghìn người cũng không quá đáng.
Mà khu vui chơi cao cấp thường xuyên vận hành trò chơi hạn chế thì lại càng yêu cầu nghiêm ngặt với bảo vệ hơn. Phải mạnh mẽ, bền bỉ và trấn áp được sân chơi.
Bạch Giản chọn được Bạch Minh trong mười triệu người, hết lòng đào tạo suốt một tháng, liên tiếp tiến hành sát hạch ba mươi sân chơi. Ông ta cực kỳ hài lòng với Bạch Minh.
Nửa tiếng đồng hồ trước, Bạch Giản không khỏi đắc ý khoe khoang với hai người đồng nghiệp là Thanh và Xích rằng năng lực của bảo vệ mới tới cực mạnh, trăm năm mới gặp một người.
Còn chưa được nửa ngày mà người này đã muốn từ chức rồi.
Bạch Giản không thể nào tiếp nhận được cú sốc này, vẻ mặt trở nên u ám: "Cho tôi một lý do hợp lý."
Bạch Minh chỉ chỉ Lộ Dao: "Tôi muốn vào cửa hàng của cô ấy làm."
Bạch Giản nhìn Lộ Dao một cái rồi lại tùy ý liếc nhìn xung quanh, nói thầm trong lòng rằng không biết cửa hàng này mở bên cạnh khu vui chơi từ bao giờ nhỉ. Mà ông ta cũng không để ý lắm, chỉ kéo Bạch Minh qua một góc nhỏ nhẹ khuyên bảo: "Cái cửa hàng này có gì tốt chứ? Hẳn là cậu cũng biết cậu trời sinh phù hợp làm bảo vệ khu vui chơi. Cũng chỉ có ở khu vui chơi cái tính trời sinh và năng lực của cậu mới được bộc lộ thôi."
Bạch Minh không hề lay động, chỉ lạnh nhạt nói: "Làm việc trong cửa hàng của cô ấy có cơm ăn."
... Ăn cơm á?
Bạch Giản cảm thấy thật hoang đường.
Một tháng nay ông ta và Bạch Minh không ngừng tiến vào trò chơi. Ông ta không biết cửa hàng nhỏ của Lộ Dao đặc biệt chỗ nào, chỉ cảm thấy Bạch Minh muốn nghỉ việc nên mới kiếm đại một cái lý do qua loa với ông ta.
Bạch Giản không muốn buông tha cho Bạch Minh. Mà không đúng lúc nhất là Thanh và Xích đang đứng bên cạnh nhìn. Thân là bảo vệ trưởng, ông ta cũng cần mặt mũi chứ. Thế là ông ta đành phải nhăn mặt lạnh lùng nói: "Được, tôi duyệt."
Bạch Minh lập tức đi tìm Lộ Dao: "Bà chủ, bao giờ thì tôi có thể nhậm chức?"
Lộ Dao: "..."
Sao cô dám nhận củ khoai lang nóng bỏng tay như cậu ta chứ? Ông anh bên cạnh còn đang trợn ngược ánh mắt sắc như dao nhìn cô chằm chằm kìa.
Nghe nói bảo vệ là một nghề vừa có tương lai vừa có lương cao. Bạch Minh rất được trọng dụng. Cô sợ để cậu ta tới cái cửa hàng nho nhỏ của mình làm việc sẽ khiến cậu ta có tài mà không phát huy được.
Bạch Minh nhìn ra Lộ Dao đang do dự. Cái này không được rồi. Vì sau này ngày nào cũng có canh ngọt húp, dù có bị từ chối cậu ta cũng phải ở lì chỗ này không đi.
Cậu ta sửa soạn lại bản thân một chút, giấu đi một chút nghiêm nghị và sắc bén của bản thân, giơ tay vuốt vuốt tóc hai cái để mình trông trong sáng hơn một chút: "Bà chủ à, tôi không sợ khổ cực, năng lực học tập mạnh, cũng không quan tâm đến lương bổng. Chỉ cần có thể ăn cơm trong cửa hàng thì bảo tôi làm gì cũng được.”
Cái này... Đúng là làm cho người ta rất khó từ chối mà.
Độ khó nhiệm vụ càng ngày càng cao. Cửa hàng phải không ngừng cập nhật, tương lai mặt tiền cửa hàng sẽ còn được mở rộng nữa. Mà Lộ Dao thì vốn đã quá bận rộn rồi, thiếu hụt nhân lực sẽ trở thành vấn đề lớn.
Lộ Dao vẫn còn một tính toán khác. Cô không quen thuộc với nơi này nên sợ không tuyển được nhân viên phù hợp với cửa hàng.
Bạch Minh vốn là bảo vệ khu vui chơi, nghỉ việc còn bị cấp trên giữ lại, cũng không phải loại người hay khách sáo. Cậu ta là một người đáng tin cậy.
Mục đích tới cửa hàng của cậu ta cũng rất rõ ràng, đó là bị đồ ăn thu hút.
"Thời gian thử việc là một tuần. Nếu cậu có thể thích ứng với công việc trong cửa hàng thì một tuần sau nhậm chức." Dưới ánh mắt giết người của Bạch Giản, Lộ Dao đưa ra quyết định.
"Cảm ơn bà chủ. Tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ." Hôm nay Bạch Minh mới đi ra khỏi trò chơi cùng Bạch Giản nên vẫn chưa chính thức nhậm chức, chưa là gì của khu vui chơi cả.
Sau khi Lộ Dao nhận mình, cậu ta bắt đầu giúp cô dọn dẹp quầy hàng.
Bạch Giản thấy chuyện này đã không còn cơ hội cứu vãn thì đen mặt quay lại khu vui chơi.
Thanh và Xích sau khi vô tình được xem một màn kịch hay thì xoay người đuổi theo Bạch Giản.
Xích là người đơn giản, thấy vẻ mặt Bạch Giản không vui bèn khuyên bảo: "Bạch Minh mới tới, lại còn trẻ tuổi, khó tránh khỏi cá tính mạnh. Lần sau chọn người nào chững chạc chút là được. Bảo vệ trưởng đừng để trong lòng."
Bạch Giản lại không nghe lọt tai, mà cũng không muốn để người ngoài tiếp tục cười nhạo mình nên lạnh mặt nói: "Không sao đâu, hai người về đi. Ở trong trò chơi một tháng, tôi rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi."
Thanh và Xích bị đuổi đi, hoảng hốt rời khỏi tầng chín mươi chín.