Chương 15: Ui chao~ đây đúng là thiên đường mà 3
Lần đầu tiên dùng vỉ nướng mà cậu ta đã có thể nắm giữ chính xác những gì quan trọng nhất rồi. Cánh gà cậu ta nướng có lớp da ngoài vàng ruộm, thịt bên trong non mềm nhiều nước, mức lửa và gia vị không hề sai lệch.
Lộ Dao không nhịn được vỗ vai cậu ta: "Giỏi lắm, ngày mai tôi giao vỉ nướng cho cậu."
Huấn luyện nhân viên mới xong, cô lại bắt đầu thử làm sản phẩm mới.
Bạch Minh coi như là người thử thức ăn. Ăn như hổ đói không ít đồ ngon, suýt nữa thì nuốt luôn cả đầu lưỡi.
-
Ngày tiếp theo lúc Lộ Dao mở cửa cửa hàng nhỏ, khách tới ăn nhanh chóng phát hiện ra trong cửa hàng có thêm một nhân viên trông cực kỳ xấu.
Nếu không phải bà chủ giới thiệu đây là nhân viên mới tới thì bọn họ đều sẽ cho rằng người này là bảo vệ của khu vui chơi nào đó tới canh cửa cũng nên.
Có Bạch Minh ở đây nên mấy việc nặng nhọc như dọn vỉ nướng, bếp núc và canh ngọt đều không cần Lộ Dao phải bận tâm.
Cô cầm cái bảng hiệu nhỏ mới viết xong tối hôm qua ra để bên ngoài. Khách nhìn một cái là biết có sản phẩm mới, còn lên một lần ba loại luôn. Vẫn hạn chế lượng bán ra nhưng không hề xóa được nhiệt tình của bọn họ. Mọi người rối rít gọi thức ăn.
"Bà chủ ơi, mang lên cho tôi mỗi món mới một phần nha."
"Tôi cũng muốn tôi cũng muốn!"
Lộ Dao nói với Bạch Minh: "Tiểu Bạch, giao vỉ nướng cho cậu nha. Tôi phụ trách bánh nướng áp chảo."
Trong đám người, Trần Mỹ Nguyệt và Lý Toa Toa lại tới, thấy sản phẩm mới nên cũng nhanh chóng gọi một phần.
Xích đội một cái đầu đỏ chóe đứng giữa đoàn người. Lộ Dao vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy, anh ta còn nháy mắt với cô một cái.
Chỉ là thanh niên hay mặc đồ xanh có hàm răng cá mập kia không đi cùng anh ta.
Bạch Giản đứng bên cửa sổ phòng làm việc nhìn xuống hàng dài sôi nổi ở cửa hàng nhỏ phía dưới.
Không biết cửa hàng nhỏ này có sức hấp dẫn gì mà lại có nhiều người tới xếp hàng như vậy.
Nhìn thấy ba bóng người quen thuộc trong đội ngũ đang di chuyển, Bạch Giản hài lòng gật đầu. NPC kia đã theo dặn dò của ông ta mà đi tới cửa hàng nhỏ.
Dưới tầng, NPC khu vui chơi Đô Đô chầm chậm di chuyển theo dòng người, lỗ mũi không ngừng co lại nở ra, thèm thuồng đến nỗi chảy nước miếng, không nhịn được than phiền với bạn đồng hành: "Chậm thế nhỉ, bao giờ mới đến lượt chúng ta đây?"
Bào Bào nuốt nước miếng rồi nhỏ giọng an ủi: "Đừng vội, tới ngay ấy mà."
Đông Đông chững chạc nhất trong ba người thấy hai người bạn bị ảo thuật của bà chủ cửa hàng nhỏ kia mê hoặc thì không nhịn được nhắc nhở: "Lau nước miếng đi, lúc làm nhiệm vụ đừng có bày ra cái vẻ không có tương lai kia."
Ngày hôm qua bảo vệ trưởng đã giao cho Bào Bào một nhiệm vụ. Bào Bào lại chạy đi nhờ Đô Đô và Đông Đông cùng giúp.
Ba người là NPC cấp thấp nhất trong khu vui chơi. Lần này lại bị bảo vệ trưởng giao cho một trách nhiệm nặng nề.
Bọn họ quyết định sử dụng kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của yêu quái tầng dưới chót để phá hủy cửa hàng nhỏ này, khiến bảo vệ trưởng ngạc nhiên, sau đó con đường tăng lương thăng chức của bọn họ sẽ rộng mở.
Đô Đô hơi uất ức nói: "Có phải tôi muốn đâu. Nhưng chủ cửa hàng này thật là lợi hại. Sao đồ ăn cô ấy làm ra lại có mùi nhỉ? Muốn ăn quá, hấp dẫn ghê."
Bào Bào sờ bụng một cái rồi gật đầu theo: "Mùi thơm quá, tôi cũng muốn ăn."
Đông Đông cảm thấy hai người này hết thuốc chữa rồi. Cậu ta hít hít mũi, cố gắng giả vờ bày ra dáng vẻ khinh thường: "Cũng chỉ là ngửi mùi mà thôi, dù sao cũng không ăn được, chẳng có ý nghĩa gì cả. Hai người tập trung một chút, đừng quên nhiệm vụ."
Đoàn người di chuyển về phía trước, cuối cùng cũng đến lượt ba người muốn gây chuyện.
Bọn họ chưa tới cửa hàng này ăn bao giờ. Mấy món trong thực đơn có giá cả rất phải chăng.
Bào Bào và Đô Đô nuốt nước miếng gọi mỗi món trong thực đơn một phần. Còn Đông Đông thì chỉ gọi ba món mới.
Hôm nay nhiều khách quá nên bên ngoài không đủ chỗ ngồi. Lộ Dao bèn mở cửa hàng ra chia một ít người trong đám đông vào trong dùng bữa.
Cửa sổ thì dùng cách đơn giản là kéo rèm lại.
Ba người Bào Bào vốn định đi vào trong nhưng vừa lúc bên ngoài trống một bàn nên bọn họ ngay lập tức chiếm chỗ.
Đông Đông ngồi xuống, chuẩn bị gây chuyện để hai người bạn ngốc nghếch của mình làm theo.
Đồ ăn nặn ra bằng ảo thuật không tồn tại vấn đề vệ sinh, cũng không tồn tại vấn đề sức khỏe, nhưng vẫn có tai họa ngầm là vấn đề an toàn.
Trừ khu vui chơi ra thì thế giới này gần như không còn chỗ nào khác để mua vui.
Có vài người không muốn tới khu vui chơi nhưng lại muốn tìm sự kích thích nên đã nặn đồ để bán.
Lúc sử dụng ảo thuật, bọn họ rót những suy nghĩ oán hận vào trong thành phẩm khiến người ta nổi điên, dùng cái này để mua vui.
Người yếu bóng vía bị những oán hận này làm bẩn, sẽ nổi điên biến thành quái vật, đập phá khắp nơi.
Ba người Bào Bào chuẩn bị sau khi mua đồ thì sẽ làm bộ nổi điên đánh đập cửa hàng nhỏ, sau đó vu oan cho chủ cửa hàng rót oán niệm vào đồ ăn.
Tiếng tăm của cửa hàng nhỏ sẽ tan biến, không có khách nữa. Vậy thì bảo vệ trưởng sẽ đạt được mục đích.