Chương 1
Ngày mai là lễ cưới của tôi và Tô Triết.
Vì không có nhiều tiền mặt, tôi dậy thật sớm ra ngân hàng rút tiền để chuẩn bị phong bì.
Nhưng khi nhìn màn hình hiện lên số dư 1.888 đồng, tôi sững người tại chỗ.
Tôi nhớ rất rõ, trong thẻ đó của tôi có hơn ba mươi triệu mà.
Lòng đầy nghi hoặc, tôi cúi đầu kiểm tra kỹ lại – hóa ra tôi đã lấy nhầm thẻ.
Chiếc thẻ tôi đang cầm trên tay, chính là chiếc thẻ "của hồi môn tám mươi tám triệu" mà Tô Triết đưa cho tôi trước hôn lễ.
Dù trong lòng đã mơ hồ có dự cảm, tôi vẫn thử lại mấy lần trên cây ATM.
Kết quả – không hề thay đổi: 1.888 đồng.
Tâm trạng rơi xuống đáy vực, tôi đặt tay lên bụng – nơi đang mang một sinh linh bé nhỏ mà cười khổ.
Chẳng lẽ tôi bị lừa kết hôn thật rồi sao...
Tôi và Tô Triết quen nhau qua một người bạn giới thiệu.
Quen biết bốn năm, yêu nhau năm năm.
Thật ra chúng tôi đã định cưới từ năm thứ ba quen nhau, nhưng năm đó mẹ anh ấy bị gãy xương phải nằm viện, mọi kế hoạch đành phải gác lại.
Cho đến năm nay, tôi bất ngờ mang thai.
Thành thật mà nói thì tôi không quá mong chờ đứa trẻ này. Nó phá hỏng toàn bộ kế hoạch công việc của tôi, khiến tôi phải tạm gác lại mọi thứ để chuẩn bị cho lễ cưới.
Dù sao thì mang thai trước hôn nhân vẫn là chuyện khó coi.
Ngược lại, Tô Triết lại mừng như bắt được vàng.
Hôm đó, vừa biết tôi mang thai, anh ấy – một người mấy năm trời chưa từng nghỉ phép – đột ngột xin nghỉ chỉ để đưa tôi đi khám thai.
Sau khi có kết quả chính xác, anh ấy gần như rưng rưng nước mắt, hứa chắc nịch:
"Em à, mình giữ đứa bé lại đi. Anh hứa sẽ yêu thương em và con suốt đời."
Sau đó, chuyện kết hôn được xúc tiến gấp rút.
Trước đó, hai bên gia đình đã bàn bạc tiền cưới là 138 triệu.
Năm nay vì "bác sĩ bảo cưới", nên khi nhắc lại chuyện tiền cưới, Tô Triết tỏ ra rất khó xử:
"Em biết tình hình nhà anh rồi mà... Nhưng em yên tâm, anh sẽ lo cho mẹ con em thật tốt!"
Tôi nghĩ, cưới là chuyện của hai người, sống với nhau quan trọng hơn tiền bạc.
Ba mẹ tôi cũng từng nói, tiền cưới sẽ do tôi mang về nhà hết.
Nên ít hơn một chút cũng không sao, chỉ cần làm thủ tục cho đủ.
Thật ra ba mẹ tôi cũng định giữ vững quan điểm, nhưng khi biết tôi có thai, họ liền ngập ngừng, cuối cùng chấp nhận giảm xuống còn 88 triệu.
Nghĩ lại thật mỉa mai.
Rõ ràng tôi luôn dùng biện pháp tránh thai cẩn thận, vậy mà "tai nạn" lại đến đúng lúc tôi sắp được thăng chức, khiến tôi trở tay không kịp.
Chiếc thẻ đó là tôi mới làm riêng, chỉ để đựng tiền cưới.
Lúc Tô Triết đưa thẻ, vì quá tin anh, tôi không hề kiểm tra số tiền.
Nhưng bây giờ nhìn lại, những lời hứa chắc như đinh đóng cột của anh ta, đến hôm nay lại giống như trò cười.
Tôi suy nghĩ một lát, rồi đi đến quầy ngân hàng kiểm tra sao kê.
"Thẻ này chỉ có một giao dịch duy nhất, không có giao dịch nào khác." – nhân viên ngân hàng nói.
Tôi cầm lại thẻ, lòng lạnh đi một nửa.
Từ 88 triệu đến 1.888 đồng – chênh lệch quá lớn.
Tôi không tin anh ta nhầm được.
Ngày mai là ngày cưới, tôi không thể mù mờ mà kết hôn như thế được.
Nghĩ kỹ lại thấy rùng mình.
Tôi chỉ còn biết hy vọng... mọi suy đoán của mình đều là sai.