Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 164: Công bằng và số mạng

Đối với một người thích tranh cường háo thắng mà nói, có người muốn cướp đồ vật của nàng, nàng nguyện ý sao?



Đáp án là khẳng định: Không muốn.



Tô San là một người thích tranh cường háo thắng.



ờ thời gian mới khai giảng. Dai Fu xuất hiện làm trong lòng Tô San sản sinh cảm giác nmy cơ, cảm giác có người muốn cướp đi đồ vật vốn thuộc về nàng, sau đó Dai Fu cùng đi tới Hàng Châu thì Tô San mẫn tuệ nhận thấy được quan hệ giữa Dai Fu cùng Trần Phàm không đơn giản, nhưng vẫn không chủ động rời khỏi mà là chủ động phóng ra.



Tuy rằng chuyện Dai Fu rời đi cùng việc Tô San chữ động phóng ra cơ hồ không có liên hệ gì, nhưng Dai Fu rời đi cũng làm cho Tô San thoáng nhẹ thở ra, hiện giờ...chân trước của Dai Fu mới vừa đi. Trương Thiên Thiên lại đột nhiên thích Trần Phàm, hơn nữa còn cố ý châm ngòi quan hệ giữa nàng và Trần Phàm, điều này làm cho nàng không thế thừa nhận đồng thời cũng kích phát lòng háo thắng của nàng.



Dù sao...Trần Phàm là vị hôn phu của nàng.



Hơn nữa nàng dần dần phát hiện, chính mình tuy rằng còn chưa hoàn toàn yêu vị hôn phu có quá nhiều bí mật này, nhưng đã bắt đầu chậm rãi tiếp nhận.



ờ dưới tình hình này, Tô San tự nhiên sẽ không lui bước.



Nhưng đồng dạng, nàng cũng sẽ không giống như những nữ nhân bình thường, giương nanh múa vuốt đi tìm Trương Thiên Thiên lý luận, hoặc là trả thù.



Theo nàng xem. đó là phương thức ngu xuẩn nhất.



Tinh táo một chút!



Tô San âm thầm tự nói với mình, theo sau buông lõng nắm tay đang nắm chặt.



Biểu tình Tô San biến hóa, hoàn toàn rơi vào trong mắt Trương Thiên Thiên, mắt thấy gương mặt Tô San dần dần khôi phục lại bình tĩnh, thậm chí trên mặt lộ ra nét tươi cười quen thuộc thì nàng không khòi hơi nhãn mày.



Cùng lúc đó, dì Điền nhìn thấy Trương Thiên Thiên mặc bộ đồ trong của Trần Phàm, bước chậm trên thang lầu xuống, trong lòng bỗng nhiên hiểu được điều gì. đồng thời hơi nhướng mày lên, hiển nhiên đối với cách làm của Trương Thiên Thiên có chút bất mãn.



Bất quá...Dù sao bà cũng chỉ là một người hầu, tuy rằng trong lòng hướng về Tô San, nhưng có chút việc không thể nói. đành phải mim cười nói với Tô San:



- Tiểu thư, cô mau nhanh đi tắm rửa. Trần thiếu hẳn sẽ mau trở lại, chờ cậu ấy về chúng ta sẽ ăn điêm tâm.



Tô San gật gật đầu, sau đó lập tức đi vào phòng tắm, trên đường gặp mặt Trương Thiên Thiên, dáng tươi cười trên mặt không giảm:



- Thiên Thiên tỷ, trong phòng Trần Phàm có phòng tắm, cô không cần xuống dưới này tắm đâu.



- Nga, tôi đã tắm xong rồi.



Nghe được lời nói của Tô San. Trương Thiên Thiên lậng đi một chút, sau đó đáp.



Lời tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Trương Thiên Thiên thật sự hiếu kỳ, vì sao Tô San có thế ở trong thời gian ngắn điều chinh lại tâm trạng.



Chẳng lẽ Tô San cũng không thương Trần Phàm?



Một ý tường vớ vẩn xuất hiện trong đầu Trương Thiên Thiên, ngay sau đó nàng trực



tiếp phủ định.



Cãn cử diễn biến trong khoảng thời gian này tới nay, nàng quan sát Tô San nhiều lần, nàng có thể khẳng định Tô San ưa thích Trần Phàm, huống chỉ Trần Phàm còn là vị hôn phu của Tô San, dưới tình huốnanhư vậy, Tô San không có khả năngkhôngđể ỷ.



Như vậy giải thích chỉ có một: Tô San đã biết chân tướng.



Trong lòng hiểu được điểm này, tuy rằng Trương Thiên Thiên cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng không quá mức để ỷ.



ờ trong mắt Dai Fu, cùng Trần Phàm hoặc các nữ nhân quanh hắn chỉ là đang tiến hành một trò chơi, mà ở trong mắt Trương Thiên Thiên, đây là một cuộc chiến đấu, trước mắt cuộc chiến chỉ mới bắt đầu mà thôi.



Một lúc sau. Trần Phàm luyện công buổi sáng quay trở về, mới vừa vào cứa, liền phát hiện dì Điền. Tô San. Trương Thiên Thiên đều ngồi trên sô pha xem ti vi, nhưng nhìn ánh mắt của ba nữ nhân. Trần Phàm có thể kết luận tâm tư cả ba người đều không đặt trong ti vi.



Hơn nữa trong phòng khách thật im lặng, giữa ba nữ nhân cũng không hề có sự trao đổi, không khí có vẻ cực kỳ quỷ dị.



- Anh đã về.



Nghe được thanh âm mở cứa, ba nữ nhân đều đưa mắt nhìn về hướng Trần Phàm, sau đó không đợi dì Điền mở miệng. Tô San đứng dậy vừa đi vừa cười nói:



- Có khách đến nhà, sao anh lại về muộn như vậy? Không nên đế cho khách chờ lâu, nhanh đi tắm rửa, sau đó cùng nhau ăn điểm tâm.



Lời vừa nói xong. Tô San đi tới trước tủ giày, lấy ra đôi dép cho Trần Phàm, giống như một người vợ nhỏ hầu hạ cho chồng, đật dưới chân Trần Phàm.



Bên tai quanh quẩn lời nói của Tô San, nhìn bộ dáng hiền lành của nàng. Trần Phàm không khỏi ngẩn ra: tiểu nha đầu này không phải tối hôm qua uống nhiều rượu nên phát ngốc chứ?



Theo sau, khóe mắt Trần Phàm rõ ràng nhìn thấy sắc mặt Trương Thiên Thiên đang ngồi trên ghế sô pha hơi đổi.



Chỉ tiết nhỏ này rơi vào trong mắt Trần Phàm, làm trong lòng hắn chợt hiểu: xem ra tiều nha đầu này đã biết chuyện của Trương Thiên Thiên a? Trong lời nói rõ ràng đã mang theo gai nhọn.



Hiểu được điểm này, sắc mặt Trần Phàm bỗng nhiên torwr nên có chút cổ quái, hắn cười thay dép lê:





- Mọi người ăn trước, tôi lập tức xong ngay.



- Như vậy sao được chứ, anh là nam chũ nhân nha.



Tô San nói xong, lấy khăn tay vương theo hương thơm thân thế của thiếu nữ. ôn nhu giúp Trần Phàm lau đi mồ hôi trên mặt.



Đối mặt hành động thân mặt của Tô San, thân thể Trần Phàm lập tức cửng ngắc ngay tại chỗ.



Tô San lại không để ý tới gương mặt quái dị của Trần Phàm, mà chậm rãi ôn nhu giúp Trần Phàm lau đi mồ hôi trên mặt, sau đó vỗ vỗ bả vai hắn:



- Đồ ngốc, còn không đi mau.



Nói thật, đối với chuyển biến của Tô San. Trần Phàm thật đúng là không thích ửng, trong lòng cảm giác là lạ.



Nhưng lúc này hắn cũng không nói thêm gì nữa, mà gật đầu cười, lập tức đi về hướng phòng ngủ của mình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet



Cùng lúc đó, Tô San đi đến bên cạnh sô pha, ngồi xuống cười xin lỗi:



- Thiên Thiên tỳ, thật có lỗi, chúng ta chờ anh ấy thêm một lát.



aKhông...không sao.



Đôi mặt sự phản kích của Tô San, vẻ mặt Trương Thiên Thiên xấu hổ ửng phó, giờ khắc này nàng chợt phát hiện, đối mặt Tô San đã chiếm cử thiên thời, địa lợi, nhân hòa, cách làm liều lĩnh vừa rồi của nàng tựa hồ có chút không ồn.



Dù sao, lấy tình hình trước mắt mà nói, nàng đang lâm vào hoàn cảnh xấu - tạm thời không đề cập tới việc Trần Phàm đã đính hôn với Tô San. ít nhất khi Trần Phàm đối mặt Tô San cũng không hề có thái độ lãnh đạm, ngược lại Trương Thiên Thiên có thể rõ ràng cảm nhận được sự quan tâm phát ra từ trong lòng. So sánh mà nói. Trần Phàm đối mặt nàng lại giống như thay đổi thành người khác, vô luận khi nào đều chỉ có vẻ lãnh đạm.



Mắt thấy bộ dáng xấu hổ của Trương Thiên Thiên. Tô San cũng không thừa thắng xông lên, mà là trầm mặc không nói.



Vì thế, dì Điền ngồi một bên thấy được tâm tư trong lòng hai nàng, không khỏi bật cười trong lòng.



Cùng lúc đó, Trần Phàm về tới phòng ngủ.



Thường ngày, trong phòng ngủ của Trần Phàm vô luận khi nào đều có mùi thuốc lá nhàn nhạt, mà giờ khắc này trong phòng ngủ lại tràn ngập hương vị của hơi nước, không nồng, nhưng tràn ngập cả không gian.



Ngửi được hương nước hoa mê người trong phòng ngủ. Trần Phàm đột nhiên cảm giác được tối hôm qua mình cho Trương Thiên Thiên ngủ lại nơi này tựa hồ là một quyết định sai lầm. Bất quá nói đi thì nói lại, trước khi hắn làm ra quyết định này tối hôm qua, cũng khônghề biết tâm ý của Trương Thiên Thiên.



Nhẹ lắc đầu, không thèm nghĩ vấn đề đau đầu này nữa. Trần Phàm mở cửa phòng tắm.



So sánh với phòng ngủ mà nói, hương vị nước hoa trong phòng tấm càng nồng hơn một chút, hơn nữa Trần Phàm rõ ràng nhìn thấy chiếc áo tơ màu đen của Trương Thiên Thiên treo trong phòng tắm, ngoài ra còn có chiếc quần lót màu tím...



Nhìn thấy cảnh tượng này, Trần Phàm không khỏi trợn tròn mắt, kháo, nữ nhân này xem nơi đây là nhà riêng của mình sao?



Đối với một nam nhân bình thường mà nói, một ít đồ vật bên người nữ nhân tràn ngập lực hấp dẫn, nhất là mỹ nữ.



Nhìn chiếc quần lót nhỏ màu tím. Trần Phàm không khỏi nhớ lại đêm qua nhìn thấy được khe thần bí của Trương Thiên Thiên, theo bản năng nối lên phản ứng nam nhân.



Nhưng dù sao lực khống chế của hắn thật mạnh mẽ hơn người, hơn nữa bản thân lại không có cảm giác quá lớn đối với Trương Thiên Thiên, vì thế chỉ thoáng chốc đã khống chế cỗ tà hỏa trong người, thuần thục cởi quần áo bắt đầu tắm rửa.



Mười phút sau. Trần Phàm tắm rửa xong, thay bộ quần áo khác xuống lầu.



Chờ khi hắn đi xuống dưới lầu, ba nữ nhân vẫn còn ngồi trên ghế sô pha.



- Tiểu thư. Trần thiếu đã xuống, chúng ta đi ăn điểm tâm đi.



Dì Điền thấy Trần Phàm từ trên lầu đi xuống, mở miệng nói trước.



Nghe được lời của dì Điền. Tô San CÙNG Trương Thiên Thiên đồng thời đứng dậy, không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn Trần Phàm, sau đó lần lượt đi vào phòng ăn.



Rất nhanh. Trần Phàm đi vào phòng ăn ngồi xuống. Cùng ba nữ nhân ăn điểm tâm, nhưng khôngkhí có vẻ cực kỳ quỳ dị.



- Trần Phàm, ăn trứng gà đi.



Tô San mỡ miệng trước đánh vỡ trầm mặc, chỉ thấy nàng mim cười đặt một trứng gà vào chén Trần Phàm, ôn nhu nói:



- Mỗi ngày anh tiêu hao nhiều sức lực, trứng gà đại bổ, vừa lúc bồi bổ cho anh.



Trần Phàm đang ăn cháo, nghe được lời của Tô San, thiếu chút nữa phun ra khôi miệng.



Trứng gà đúng thật là đại bổ, nhưng đối với nam nhân mà nói, hàm ý của đại bổ hoàn toàn khác.



Một ít quốc gia tại Ả Rập xem trứng gà là món chính của chú rể trong ngày hôn lễ, bởi vậy có thể thấy được, công hiệu của trứng gà không giống bình thường.



Mà Tô San lại nói...Lượng tiêu hao của Trần Phàm mỗi ngày quá lớn...




Không riêng gì Trần Phàm biết trứng gà đại bổ cho nam nhân, ngay cả Trương Thiên Thiên cũng biết.



Vì thế ngạc nhiên khi nghe được lời Tô San, biểu tình Trương Thiên Thiên không khỏi biến đổi: chẳng lẽ bọn họ đã?



Trong lòng trào ra ý nghĩ này, biểu tình Trương Thiên Thiên trở nên cực kỳ phức tạp, tận sâu trong con ngươi lại toát ra một tia ai oán.



Nhận thấy được tia ai oán tận sâu trong con ngươi của Trương Thiên Thiên, Trần Phàm thoáng do dự, cuối cùng trong lòng làm ra một quyết định.



Sau khi bữa sáng kết thúc, Trương Thiên Thiên tựa hồ cũng ý thức được tiếp tục ở lại cũng không thể chiếm được tiện nghi, nàng thật biết điều không lựa chọn tiếp tục ở lại, mà là đến phòng ngủ của Trần Phàm, đổi lại quần áo, chuẩn bị cáo từ.



Đối với việc Trương Thiên Thiên rời đi, Tô San vẫn biểu hiện ra một bộ dạng của nữ chủ nhân nên có, kiệt lực giữ lại, còn việc trong nội tâm nàng nghĩ thế nào, vậy cũng chỉ có trời đất cùng chính bàn thân nàng biết.



Bởi vì Trương Thiên Thiên không lái xe, Trần Phàm phụ trách đưa Trương Thiên Thiên về trường học.



Sau khi lên xe, Trần Phàm chuyên tâm lái xe, Trương Thiên Thiên lại già vờ thưỡng thức phong cành bên ngoài cửa sổ, vài lần muốn mở miệng nói chuyện, nhưng vừa mở ra lại không biết nên nói chuyện gì.



- Trương Thiên Thiên, tôi nghĩ tôi phải nói rõ một chút.



Khi Trần Phàm cho xe dừng ngay cửa đại học Đông Hài thì liền mở miệng, gương mặt nghiêm túc.



Ngạc nhiên nghe được lời của Trần Phàm, sắc mặt Trương Thiên Thiên biến đổi lớn, hiển nhiên...nàng ý thức được điều gì.



- Giữa chúng ta không có khà năng, cô nên buông tha đi.



Trần Phàm quyết đoán nói ra những lời này.



Trần Phàm vừa thốt ra, thân thể Trương Thiên Thiên không khỏi run lên, sắc mặt cũng trở nên tái nhọt, trong con ngươi một mành ảm đạm.



Theo sau, nàng nghiêng đầu lại, tự siễu cười cười:



- Điều này tối hôm qua tôi đã biết, vì sao anh còn muốn nói nữa?



- Tôi chỉ là không hi vọng cô chỉ vì chuyện này mà giận chó đánh mèo San San, do đó làm ra chuyện bất lợi với nàng.



Trần Phàm biết rõ lòng dạ Trương Thiên Thiên thâm sâu, hắn rất rõ ràng, nếu Trương Thiên Thiên thật sự muốn hại Tô San. Tô San thật đúng không phải là đối thủ.



Lần này, Trương Thiên Thiên tựa hồ có chút tức giận, cau mày nói:



- Buổi sáng



hôm nay, tựa hồ là một mình Tô San luôn chọc tức tôi đi?



- Tuy rằng đầu óc San San không ngu ngốc, nhưng nàng là một người mềm lòng, tiểu xiếc còn được, nếu nói có ý muốn hại người, nàng không có.



Trần Phàm nghiêm mặt nói:



- Cô thì khác, mặc dù cô có điêm mấu chốt của mình, nhưng vì đạt tới mục đích, cô sẽ không từ mọi thù đoạn.



- Theo như anh nói, tôi chính là lòng dạ rắn rết sao?



Trương Thiên Thiên tức giận đến run rẩy cả người.



Trần Phàm thở dài:



- Ta chỉ hi vọng cô không nên làm ra chuyện gì quá đáng với Tô San.



- Nếu tôi làm thì sao?



Trương Thiên Thiên cố ý đem mặt để sát vào Trần Phàm, giống như một con cọp mẹ đang nổi giận.



Ánh mắt Trần Phàm chậm rãi nheo lại, sát ý lẫm nhiên:



- Vậy cũng đừng trách tôi không biết thương hương tiếc ngọc.



- Anh...



Lời của Trần Phàm giống như một chiếc búa tạ hung hãng đánh vào trái tim Trương Thiên Thiên, đôi mắt của nàng trở nên đỏ bừng:



- Trần Phàm, điều này không côngbằng.



- Trên thế giới này vốn không có chuyện công bằng.



Trần Phàm không cho là đúng:




- Tôi cùng nàng là số mạng nhất định, cô thì khác, tôi hi vọng cô hiểu được điểm này.



- Số mạng...hay cho câu số mạng.



Trương Thiên Thiên hít sâu một hơi, u oán nhìn Trần Phàm:



- Trần Phàm, anh không biết anh làm như vậy có chút tàn nhẫn sao?



Lần này Trần Phàm lựa chọn trầm mặc.



Theo ý nào đó mà nói. điều này đối với Trương Thiên Thiên quả thật có chút tàn nhẫn, nhưng...Trương Thiên Thiên bày tô tình yêu với hắn quá mức đột nhiên, lại thêm tính cách của Trương Thiên Thiên chú định nàng sẽ trở thành một nữ nhân cường thế, nếu như hắn không tàn nhẫn một chút, nàng tuyệt đối sê không cho phép Tô San tồn tại.



Trên thực tế, Dai Fu cũng là như thế, nhưng, Dai Fu dùng một loại phương pháp cao minh hơn mà thôi, hơn nữa...theo tình hình trước mắt đến xem, trong trò chơi này Dai Fu đã bị vây trong hoàn cảnh xấu, thậm chí tạm thời bị đá ra khỏi trò chơi.



Mắt thấy Trần Phàm trầm mặc không nói, Trương Thiên Thiên trước đó vốn còn cảm thấy ủy khuất phẫn nộ, nhưng hiện tại đã hoàn toàn khôi phục bình tĩnh:



- Trần Phàm, anh yên tâm, tôi sẽ không làm ra chuyện mà anh phản cảm. đồng dạng tôi cũng sẽ không buông bò theo đuổi anh, trong từ điển của tôi không có hai chữ buông tha này.



Dứt lời, Trương Thiên Thiên không nói thêm lời nào, đẩy cửa xe trực tiếp đi xuống.



Nhưng...lúc xuống xe. Trương Thiên Thiên không biết cố ý hay vô ý lại nhấc váy lên, lộ ra đôi tấc chân màu đen bên trong.



Tấc chân bao lấy đôi mông mượt mà của Trương Thiên Thiên, hơn nữa...ma hồ còn thấy được rừng rậm màu đen giữa hai chiến hào...



Ân?



Vô tình thấy một màn như vậy, Trần Phàm không khỏi trợn tròn mắt, hoàn toàn lậng người.



- Phanh.



Trương Thiên Thiên làm như không nhận thấy được điểm này, trực tiếp đóng cửa xe, mang theo túi xách lắc lu eo thon khêu aợi đi vào trong trường.



Gặp quỷ, nàng không mặc quân lót?



Trong đầu dần hiện ra chiếc quần lót nhỏ màu tím trong phòng tắm. Trần Phàm tinh ngộ.



Cạnh tranh là động lực tiến bộ của xã hội.



Những lời này không biết xuất ra từ miệng người nào, nhưng hình tượng thực sinh động.



Trên thực tế, cạnh tranh nơi nào cũng có, lớn thì có sự cạnh tranh giữa quốc gia cùng quốc gia, nhỏ thì có sự cạnh tranh giữa người và người.



Từ sau khi có Dai Fu uy hiếp, Tô San dần dần thay đổi thái độ đối với Trần Phàm, mà hiện giờ Trương Thiên Thiên cường thế xuất hiện, lại làm cho Tô San cảm giác nguy cơ.



Ngoại trừ nàng đả kích "địch nhân" ở thái độ bề ngoài, bản thân còn tự tìm kiếm vấn đề - nàng cảm giác mình đích xác có rất nhiều thói quen xấu, không biết nấu cơm siặt quần áo, không bưng trà dâng nước, không biết quan tâm Trần Phàm.



Sau khi tìm ra vấn đề bản thân. Tô San quyết định hoàn toàn thay đổi.



ờ dưới tình hình này, thái độ của Tô San đối với Trần Phàm đã xảy ra chuyển biến tới ba trăm sáu mươi độ, cảm giác giống như từ mùa đông khắc nghiệt chuyên qua mùa hè sáng rờ, làm Trần Phàm có chút không thích ửng.



Nếu không phải Trần Phàm biết Tô San đã dần dần muốn tiếp nhận hẳn, hắn thậm chí sẽ hoài nghi có phải đầu óc Tô San bị nước vào...



Sáng sớm hôm sau. Trần Phàm vẫn lái chiếc cc của Tô San chờ Tô San CÙNG đến trường học.



Trong xe, bởi vì hai ngày nay Tô San dụng tâm theo dì Điền học nấu bếp, thậm chí trước khi ngủ cũng suy nghĩ, kết quả làm giấc ngủ không đầy đủ, liên tục ngáp dài không nói, còn có đôi mắt sấu mèo.



- Lão bà, tối hôm qua có phải ở trong mộng chiến đấu với Chu Công hay không? Ngáp liên tục, đôi mắt còn bị đánh sưng?



Nhìn thấy bộ dáng của Tô San. Trần Phàm cười nói.



Đấu với Chu Công? Đôi mắt bị đánh sưng? Làm sao anh khôngđi chết đi?



Nghĩ đến chính mình bởi vì muốn học làm bếp, ăn cơm ăn không thơm, ngủ cũng không ngon, lúc này còn bị Trần Phàm nói móc, Tô San hận đến nghiến răng, nhưng nàng cũng không phát cáu như lúc trước, mà là vé mặt ôn nhu:



- Anh yêu, tối hôm qua người ta suy nghĩ làm sao mới có thế đem món sườn trộn dấm đường làm dễ ăn hơn một chút, kết quả khi ngủ đã quá muộn.



Ngày hôm qua. Tô San lần đầu tiên xuống bếp, hơn nữa không chịu làm món ăn đơn giản như trửng xào cả chua hay nấu cháo, mà là trực tiếp khiêu chiến món ăn có độ khó cao - sườn trộn dấm đường.



Lúc này ngạc nhiên nghe được Tô San nhắc tới món ăn này, thân thể Trần Phàm không khỏi run lên, khóe miệng không thế khống chế co rút hai cái, bà cô, cô làm thức ăn sao? Quả thực chính là muốn mưu sát chồng a!



Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Trần Phàm cũng biết Tô San có thể làm được việc này thật không dễ dàng, vì vậy cũng không đả kích nàng mà cười ha ha nói:



- Nguyên lai là như vậy, thực xin lỗi, lão bà ngoan, là tôi hiểu lầm cô.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất