Tập đoàn Cao Tường từ ngày thành lập cho đến hôm nay, trước mắt đi vào hoạt động vẫn còn chưa đến một năm thời gian.
Nhưng bằng vào mạng lưới khủng bố và đối tác kinh doanh của tập đoàn Warner ở Đại Lục, cho nên từ ngày thành lập, tập đoàn Cao Tường đã được rất nhiều người biết đến.
Trong sáu tháng qua, tập đoàn Cao Tường dựa vào mạng lưới của mình, hợp tác kinh doanh cùng với tập đoàn Warner, liền như cá gặp nước, khuếch trương lan rộng ra khắp bốn phía, sáng tạo ra không ít thần thoại ở trong thương giới.
Ở dưới tình huống này, Trần Phàm đặc biệt phân phó Dương Viễn nương theo giới dư luận của giới truyền thông mà loan báo tin tức. Chỉ ngắn ngủi trong hai ngày thời gian, chuyện tình tập đoàn Cao Tường sẽ tổ chức một buổi lễ từ thiện ở trung tâm hội nghị quốc tế Đông Hải, đã trở thành chủ đề sốt dẻo nhất quốc nội.
Ngày mùng 1 tháng 4.
Hoàng hôn...
Khi những tia nắng cuối ngày rơi xuống thành phố, thì trong bãi đỗ xe ở trung tâm hội nghị quốc tế Đông Hải, đã xuất hiện rất nhiều xe hơi các loại kiểu dáng. Từ xa nhìn lại, thoạt nhìn trông giống như là một cuộc triển lãm xe hơi bình thường. Vì muốn làm cho buổi lễ từ thiện lần này thành công mỹ mãn, nên Thành ủy Đông Hải đã mạnh mẽ ủng hộ, trung đoàn Võ Cảnh Đông Hải cũng phái đến ba đội nhân viên, phụ trách các vấn đề bảo vệ an ninh xung quanh hiện trường. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trần Phi cùng Hoàng Chí Văn làm đại biểu cho Thành ủy Đông Hải, nhưng cũng không một mình đến trung tâm hội nghị quốc tế trước, mà đi cùng với những người trong Ban Tuyên Giáo Thành ủy Đông Hải tới trung tâm hội nghị.
Trong bãi đỗ xe, người phụ trách chỉ huy dừng xe không còn là nhân viên công tác nữa. Mà là các chiến sĩ Võ Cảnh của trung đoàn Võ Cảnh Đông Hải.
Chờ sau khi đoàn xe dừng bánh, Trần Phi và Hoàng Chí Văn đồng thời bước xuống xe, phía sau có hơn mười quan chức đi theo.
Nhìn trong bãi đỗ xe đủ các loại kiểu dáng xe hơi sang trọng, không riêng gì Trần Phi và Hoàng Chí Văn, ngay cả đám quan chức phía sau đều phải âm thầm níu lưỡi, ở bọn hắn xem ra, quy mô của buổi lễ từ thiện này cũng quá kinh người.
- Hoàng phó chủ tịch, Trần phó chủ tịch! Tôi đại biểu cho tập đoàn Cao Tường hoanh nghênh các vị đến tham gia buổi lễ từ thiện lần này.
Rất nhanh, Dương Viễn thân là CEO của tập đoàn Cao Tường đã dẫn theo mấy người bước ra nghênh đón.
- Tập đoàn Cao Tường là doanh nghiệp đứng đầu cả nước, hơn nữa còn là đối tác chính của tập đoàn Warner. Thành ủy và các ngành liên quan của nhà nước, sẽ mạnh mẽ ủng hộ cũng là điều hiển nhiên.
Thân là phó chủ tịch thường trực, ngày hôm nay Hoàng Chí Văn đại biểu cho nhóm quan chức Thành ủy đến đây. Hắn mỉm cười nói:
- Sau này, nếu quý tập đoàn gặp phải chuyện gì khó khăn thì cứ đề xuất. Nếu có thể giải quyết, Thành ủy chúng tôi nhất định sẽ xem xét ủng hộ.
- Tôi xin đại biểu cho tập đoàn Cao Tường cảm ơn Thành ủy và nhà nước đã ủng hộ.
Dương Viễn mỉm cười, thân là từng là quan tổng tài của tập đoàn Thiên vấn, trên phương diện giao lưu cùng nhóm quan chức nhà nước, hắn đã như ngựa quen đường cũ, không hề biểu hiện ra một chút tâm tình khẩn trương nào.
Ngắn ngủi hàn huyên qua đi, Dương Viễn mang theo Hoàng Chí Văn, Trần Phi và nhóm quan chức đi vào bên trong trung tâm hội nghị. cả quá trình này, đám phóng viên bị các chiến sĩ Võ Cảnh ngăn cản lên không nắm bắt được cơ hội phỏng vấn. Bất quá ánh đèn máy chụp ảnh vẫn không ngừng nhoang nhoáng lên.
Ngay khi Dương Viễn dẫn đoàn người Hoàng Chí Văn tiến vào trung tâm hội nghị không bao lâu, thì Trần Phàm lái một chiếc Bentley mang biển tứ quý sáu, có rèm che, chậm rãi tiến vào trong bãi đỗ xe.
Khi Trần Phàm lái chiếc xe này vào bên trong, thì đã hấp dẫn không ít ánh mắt của đám phóng viên. Đồng dạng cũng gây chú ý cho các chiến sĩ Võ Cảnh. Một chiếc Bentley ở vào trường hợp như ngày hôm nay có lẽ không đáng khoe khoang bao nhiêu, nhưng là cái biển tứ quý sáu kia, hiển nhiên là đã tượng trưng cho thân phận cùng địa vị rồi.
Khi xe dừng, Trận Phàm quay đầu nhìn thoáng qua Tần An, mỉm cười nói:
- Tần lão, ngài sẽ không để ý, tôi cáo mượn oai hùm của ngài một phen đó chứ?
- Thôi đi.
Tần An tức giận liếc mắt nhìn Trần Phàm nói:
- Cậu thân là chủ tịch của tập đoàn Cao Tường, ngồi trên một chiếc Bentley trị giá hơn trăm ngàn, mang biểu tứ quý, còn cần lão già này phải cấp cho cậu thể diện nữa sao?
- Mấy thứ này chỉ là vật ngoài thân mà thôi, không dùng lâu được, cùng ngài hoàn toàn bất đồng.
Trần Phàm mỉm cười sau đó bước ra khỏi xe.
- Tách...tách...
Trần Phàm vừa bước xuống xe, đám phóng viên sôi nổi giơ máy ảnh lên chụp hình.
Vừa xuống xe, nhìn thấy gần trăm tay phóng viên đang chụp ảnh mình, Trần Phàm cũng không quan tâm nhiều lắm. Mà thản nhiên đi ra cửa sau, giúp Tần An mở cửa xe hơi.
Nhưng...Tần An không chờ hắn ra mở cửa, liền đã tự mình đẩy cửa xe, bước ra.
Tần An?
Một số phóng viên nhận thức Tần An, nhìn thấy Tần An một thân quần áo chỉnh trang đang bước xuống xe, thì không khỏi ngây dại. Hiển nhiên, bọn hắn không ngờ tối hôm nay Tần An sẽ đến tham dự buổi lễ từ thiện của tập đoàn Cao Tường.
Trong khi bọn hắn đang ngây dại ra, thì những phóng viên không biết thân phận của Tần An, lúc này cũng chẳng thèm quan tâm ngươi là Tần An hay là Phan An. Bọn họ chỉ biết lão nhân khí độ bất phàm vừa bước ra khỏi chiếc Bentley kia, tuyệt đối sẽ là nhân vật không hề tầm thường. Vì thế, nhanh tay bấm máy ảnh, tràng cảnh phải nói là điên cuồng chụp hình.
Mà Trần Phàm đi theo bên cạnh Tần An, lúc này cũng ứng với câu nói kia, đúng thật là đã rơi vào tình huống cáo mượn oai hùm, bị rất nhiều phóng viên chụp ảnh.
- Vì sao Tần An đến đây tham dự buổi lễ từ thiện này nhỉ?
- Đúng thế, quả nhiên là kì quái. Tôi nhớ không nhầm, bình thường ông ta sẽ không đến những nơi náo nhiệt như thế này đâu.
- Phải rồi, người thanh niên đi bên cạnh Tần An là ai?
- Chắc là tài xế của Tần An đi?
Ngắn ngủi thảo luận qua đi, đám phóng viên đưa mắt nhìn đồng hồ, phát hiện ra sắp đến thời gian tiến hành buổi lễ rồi. Theo sau, cả nhóm người bắt đầu ra khỏi bãi đỗ xe, chuẩn bị theo lối vào dành cho phóng viên, đi vào hội quán ở trong trung tâm.
Rất nhanh tràng cảnh huyên náo trong bãi đỗ xe đã quạnh quẽ xuống, đám phóng viên cơ hồ đều rời đi. Chỉ riêng có một nữ phóng viên là nán lại, bởi vì đang nghe điện thoại, còn chưa kịp tiến vào hội quán.
Sau khi cúp máy, nữ phóng viên dáng người lẫn tư sắc đều tính là không sai, đang muốn đuổi theo đoàn phóng viên, thì chợt thấy một đoàn xe hơi từ bên ngoài chậm rãi tiến vào trong bãi đỗ xe.
Dan đầu là một chiếc xe mang biển số của Bộ tổng tham mưu Quân ủy TW, mui xe có treo một lá cờ nhỏ màu đó. Phía sau là hơn bảy chiếc xe khác, biển số đơn vị không đồng nhất, nhưng có một điểm đặc thù chính là, những chiếc xe hơi này đều mang giá trị hơn mấy trăm ngàn trở lên!
Đám Võ Cảnh đứng ở trước lối vào bãi đỗ xe, đối với khách nhân hôm nay đi xe gì tới, bọn hắn đều không quan tâm nhiều lắm. Nhưng khi trông thấy đoàn xe này vừa tiến vào, hơn nữa dẫn đầu còn là một chiếc mang biên của Bộ Tổng tham mưu Quân ủy TW, thì bọn hắn không khỏi trợn mắt há hốc mồm ra.
Theo sau, mấy chiến sĩ Võ Cảnh lập tức vươn tay lên chào theo nghi thức quân đội. Trong đầu chỉ xuất hiện một ý niệm duy nhất, đó là những vị thủ trưởng này đến đây làm gì?
Không riêng gì đám chiến sĩ Võ Cảnh choáng váng, mà nữ phóng viên chưa kịp tiến vào hội quán trong trung tâm hội nghị quốc tế, đồng dạng cũng là choáng váng!
Giờ khắc này, nhìn thấy đoàn xe trị giá xa hoa, mỗi chiếc xe đều mang theo biển số ngưu bài, thì nàng giống như đang nhìn thấy ma giữa ban ngày, hai mắt trợn lên trừng trừng, ở nàng xem ra, trên đường lớn Yên Kinh, ngẫu nhiên trông thấy một hai chiếc xe mang biển số này, đều sẽ làm cho rất nhiều người phải trầm trồ ngạc nhiên.
Nhưng đây chính là Đông Hải ah!
- Thủ trưởng, dường như không có vị trí đỗ xe.
Trong ghế lái của chiếc xe dẫn đầu, tài xế nhìn ngó xung quanh một lúc, sau khi phát hiện không thấy chỗ nào dừng xe, thì quay đầu hói một người đàn ông đang ngồi ở phía sau.
Người đàn ông trung niên ngồi ở phía sau, thoạt nhìn khoảng trên dưới năm mươi tuổi, thần sắc không giận tự uy.
- Trước tạm dừng xe, sau khi chúng ta xuống xe, anh hãy tìm các đồng chí Võ Cảnh đang canh gác kia, hỏi xem có chỗ nào dừng xe hay không.
Người đàn ông trung niên trầm ngâm nói, sau đó lẩm bẩm:
- Đó đều là lính của lão Đường thì phải.
- Dạ, thủ trưởng.
Gã tài xế đáp ứng một câu, sau đó dừng xe.
Khi chiếc xe dẫn đầu vừa dừng bánh, thì những chiếc xe khác ở phía sau cũng ngừng lại.
- Tách tách...
Thấy một màn này, nữa phóng viên cuối cùng đã khôi phục lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ, không nói hai lời, cầm máy ảnh lên chụp vài phô hình.
- Cô...
Gã tài xế trông thấy hành vi của nữ phóng viên kia, lập tức muốn đi ngăn trở.
- Tiểu Vương, quên đi, để cho cô ấy chụp.
Người đàn ông trung niên ngồi trong xe ảm đạm cười nói:
- Hôm nay mọi người chúng ta đến đây, là muốn cấp thể diện cho tiểu tử đó. Sớm hay muộn đều sẽ bị người ta chụp hình thôi.
Người đàn ông trung niên vừa nói dứt lời, gã tài xế liền im lặng đứng sang một bên, trong con ngươi hiện lên một cỗ hâm mộ không thể che giấu, ở hắn xem ra, có thể làm cho những vị thủ trưởng này xuất đầu, người thanh niên kia đủ kiêu ngạo suốt đời ah!
- Lão Viên à, ông nhìn xem, chúng ta đã đến đây rồi mà không thấy Chiến ca và Thanh Hải đâu nữa!
Rất nhanh một đoàn người đã bước xuống xe, đứng ở trong đoàn người, Trương Thự Quang nhịn không được nhìn về phía người đàn ông trung niên dẫn đầu vai đeo quân hàm trung tướng, trước mắt là trợ lý của Tổng tham mưu trưởng. Người đàn ông trung niên này tên là Viên Binh!
- Trần Chiến đời này chưa từng khom lưng cúi đầu trước người nào.
Viên Binh ngữ khí ngưng trọng nói:
- Chuyện tình lần trước coi như Trần Chiến chỉ đến tìm Thự Quang, nhưng tương đương cũng là đang tìm mọi người chúng ta. Tuy nhiên tình huống lần trước quá mức đặc thù, chúng ta chưa chắc đã vực được nổi.
- Tôi nghĩ, các ông và tôi hẳn là đều cảm thấy áy náy đi.
Nói đến đây, ánh mắt của Viên Binh đảo qua đám người:
- Bởi vì sư đoàn 368 chúng ta chỉ còn lại mấy cái mạng già này, đều là do Trần Chiến cứu giúp. Đời này hắn chưa từng cầu xin chúng ta qua chuyện gì. Tương phản ở thời gian chúng ta cất bước, hết lần này đến lần khác đã giúp đỡ hỗ trợ chúng ta.
- Những lời này tôi không muốn nói thêm nữa. Tôi chỉ mong các ông hiểu rằng, hôm nay chúng ta đến đây, chính là vì muốn giúp đỡ đứa con trai của Trần Chiến!
Nói xong, Viên Binh diễn cảm kích động:
- Chúng ta phải cho ai đó biết, đứa con của Trần Chiến chính là con trai của những vị liệt sĩ đã ngã xuống trong binh đoàn 368. Ai dám động đến một sợi lông trên người hắn, chúng ta sẽ làm cho kẻ đó phải sống không dễ chịu!