Chương 1
Tôi gặp lại Phó Tùng Văn là ở KTV.
Anh ta vai rộng eo thon, mặc bộ đồng phục phục vụ không vừa người, mặt không cảm xúc đặt đĩa trái cây lên bàn chúng tôi.
Lạnh nhạt nói:
“Dùng từ từ.”
Anh ta vẫn giống y như trước kia, cứng nhắc và lạnh lùng.
Tôi ghét nhất cái vẻ đạo mạo của mấy đứa học giỏi như hắn.
Đúng là… làm màu.
Tôi khoanh tay, cố ý lớn tiếng gọi:
“Phó Tùng Văn.”
Hắn quay đầu lại.
Ánh đèn nhấp nháy trong KTV rọi lên khuôn mặt hắn.
Trong luồng sáng ấy, đường nét của hắn như được thần thánh tạc nên, ngũ quan tinh tế như ngọc.
Tựa như nắm tuyết đầu mùa vĩnh viễn không tan trên đỉnh núi băng.
Khiến người ta chỉ muốn…
Làm vấy bẩn nó.
Tôi ôm tay, nắm chắc phần thắng:
“Không phải anh đang rất thiếu tiền sao? Đi theo tôi đi, mỗi tháng cho anh một trăm triệu.”
Tôi biết rõ hắn đang thiếu tiền.
Vì tháng trước, nhà hắn phá sản.
“Không cần.”
Giọng Phó Tùng Văn lạnh tanh.
Năm đó học cấp ba, hắn cũng từng từ chối tôi như vậy.
Năm ấy tôi học lớp 12.
Dưới nắng hè chói chang, tôi ôm chiếc bánh kem tự tay làm, ngượng ngùng không dám nhìn thẳng hắn, lắp bắp thổ lộ:
“Phó Tùng Văn, tôi thích anh, từ năm lớp 10 đã…”
Thế nhưng hắn mặt không đổi sắc, thẳng thừng ngắt lời:
“Xin lỗi, tôi không có hứng thú với cô.”
Trong tiếng cười ồn ào xung quanh, tôi sững người ôm chiếc bánh đứng đó.
Cho đến khi bánh tan chảy đầy tay, tôi vẫn chưa hoàn hồn.
Thời thế đổi thay.
Giờ thì nhà hắn phá sản.
Còn tôi, thứ không thiếu nhất chính là tiền.
Phó Tùng Văn xoay người định rời đi.
Tôi nhìn theo bóng lưng hắn, khẽ cong môi:
“Một trăm triệu, thấy hứng thú chưa?”